Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sủng Phi Trùng Sinh - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:15:19
Lượt xem: 68

Sáng sớm hôm sau, eo mỏi chân mỏi, Cố Lan Chi xém chút nữa không dậy nổi!

Nàng cũng coi như là phụ nhân đã thấy qua việc đời, nhưng thực sự gả cho một võ phu, Cố Lan Chi mới biết được vì sao luôn có người chế giễu sức lực văn nhân trói gà không chặt, hơn nữa, không đơn giản là sức lực, tinh thần hung phấn của Hạ Sơn càng khiến cho nàng nhận thức lại nam nhân, hắn tựa như con nghé con vừa học được cách cày đất, làm không biết mệt.

“Đại tiểu thư, nàng đã tỉnh rồi sao?” Cố Lan Chi vừa động, một cánh tay rắn chắc liền vòng qua, còn có cả đầu của Hạ Sơn áp đến gần nàng.

Cố Lan Chi vô thức nóng mặt, tối hôm qua gia hỏa này kêu không biết bao nhiêu tiếng “đại tiểu thư.”

“Chàng, gọi tên ta đi.” Cố Lan Chi tận lực hào phóng nhắc nhở, đã làm phu thê, lại gọi đại tiểu thư, người khác nghe sẽ châm biếm.

Hạ Sơn nhìn thê tử tóc mai lộn xộn lại mỹ lệ làm rung động lòng người bên dưới, thử kêu: “A Chi.”

Mặt Cố Lan Chi, đỏ lên.

Hạ Sơn vui vẻ hôn nàng một cái. Trước khi kéo thê tử vào ổ chăn, Hạ Sơn đối với Cố Lan Chi kính trọng nhiều hơn, thế nhưng bây giờ, trong lòng tràn đầy tràn ngọt ngào và thỏa mãn, hắn đã sớm quên hết những câu nói khách sáo kia.

Ba ngày qua đi, Hạ Sơn cùng Cố Lan Chi về nhà ngoại Thừa Ân Hầu Phủ.

Hai huynh đệ Cố Sùng Nghiêm chia nhau ra đi Binh bộ, Hộ bộ làm công vụ, Tiêu lão thái quân dẫn một đám nữ quyến ra phía trước sảnh chờ đợi cô gia, cô phụ quay về. Các trưởng bối ngồi trong sảnh nói chuyện phiếm, bọn nhỏ đứng ngồi không yên, chạy đến tường xây làm bình phong ở cổng bên kia.

Cố Phượng, Cố Đình, Cố Loan là ba hài tử háo hức nhất.

Nhị phòng bên kia, Cố Cẩn, Cố Vân là hài tử đích mẫu của Cố nhị gia sinh ra, trong đó Cố Cẩn mười hai tuổi, đứng thấp hơn so với biểu công tử Lục Quý An một chút, hai huynh đệ thấp giọng nói chuyện. Cố Vân chín tuổi, có quan hệ tốt nhất với Cố Phượng khi đi học.

Cố La, Cố Tuần chính là kế thất Tào thị sinh, Cố La yếu ớt, Cố Tuần năm tuổi càng là một hài tử, thích chơi cùng Cố Đình.

“Biểu ca, lát nữa ngươi muốn gọi cô phụ là phụ thân sao?” Cố La nhìn cổng, đột nhiên quay đầu, nhìn Lục Quý An hỏi.

Lục Quý An cười nhạt, nói: “Đương nhiên.”

Cố La liền để lộ ra một dáng vẻ ủy khuất thay biểu ca. Tam cô nương sinh ra ở Hầu phủ, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất về môn đăng hộ đối, lại thêm Triệu lão di nương cùng Tào thị thường xuyên tiếc nuối Cố Lan Chi gả cho người địa vị thấp, Cố La vô ý nghe được vài câu, đã cảm thấy cô phụ mới quá nghèo khó, không xứng với cô cô chút nào.

Đồng ngôn vô kỵ, Lục Quý An không ngại, Cố Phượng nhỏ giọng dạy dỗ Cố La một câu: “Muội lắm miệng vừa thôi.”

Cố La không phục, vừa định phản bác thì Cố Loan đột nhiên chỉ lên tay áo nàng ta nói: “A, trêи người tỷ có côn trùng!”

Mấy bé gái sợ nhất là côn trùng, Cố La bị dọa đến nhảy loạn tại chỗ, vừa nhảy vừa dùng tay rũ y phục, một lát sau liền khiến tóc của mình rối bù xù như một tên điên. Cố Đình cười ha ha trêи nỗi đau của người khác, đệ đệ ruột Cố Tuần của Cố La cũng cười theo người ta, cuối cùng vẫn là đại cô nương Cố Vân đi tới, trấn an muội muội.

“Ngươi lại khi dễ ta, ta mách mẫu thân ta!” Nhận ra mình bị lừa, Cố La chỉ vào Cố Loan hét lớn.

Cố Loan không sợ.

Cố La quả nhiên chạy tới phòng cáo trạng, khóc sướt mướt.

Sắc mặt Tào thị rất khó coi, miễn cưỡng vui cười, uyển chuyển ra hiệu tẩu tử Du thị gọi Cố Loan tới, hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng mà không đợi Du thị mở miệng, Tiêu lão thái quân đã nhíu mày, nhìn nhũ mẫu Cố La nói: “Hôm nay cô gia, cô phu trở về, ngươi tranh thủ thời gian mang Tam cô nương trở về đổi thân y phục đi, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì.”

Nhũ mẫu tranh thủ thời gian dắt Tam cô nương một mặt ngu ngơ đi.

Tào thị âm thầm vò khăn, cũng không dám đối nghịch cùng Tiêu lão thái quân.

Du thị biết điều nói: “A Loan cũng rất tinh nghịch, trở về ta sẽ dạy dỗ lại nó, không cho phép nó lại khi dễ tỷ tỷ.”

Nàng đã khách khí trước, Tào thị đành phải đáp lễ, nói Cố La cũng có lỗi.

Một việc nhỏ, trong mắt Tiêu lão thái quân, nhanh chóng tan thành mây khói.

Lại đợi thêm khoảng hai khắc đồng hồ nữa, phu thê Hạ Sơn, Cố Lan Chi mới tới.

Bọn nhỏ như chim sẻ nhỏ vọt tới trước mặt phu thê mới thành hôn, tranh nhau chen lấn gọi cô cô cô phụ, chỉ có Lục Quý An cười hành lễ với Hạ Sơn: “Quý An bái kiến phụ thân.”

Hạ Sơn không dám nhận, muốn đi qua đỡ dậy, Cố Lan Chi trộm giật giật cánh tay hắn, cấp bậc lễ nghĩa nên làm thì vẫn phải làm thôi.

Buổi trưa hai phu thê dùng cơm tại Hầu phủ, sau bữa ăn lại ngồi cùng Tiêu lão thái quân một lát rồi mới sóng vai rời đi.

.

Sau khi Cố Lan Chi xuất giá, Thừa Ân Hầu Phủ lại khôi phục thời gian bình lặng, bốn lão thái thái đánh bài rồi bực bội, bọn nhỏ ngoan ngoãn tập võ đọc sách, thời gian ngày ngày qua đi, thanh lương gió thu dần dần biến thành gió rét thấu xương, đến mùa đông, kinh thành đã lạnh đến mức nước đóng thành băng.

Cố Loan sợ lạnh, phàm là đi ra ngoài, dù chỉ là đi lại trong Hầu phủ, lúc nào nàng cũng muốn mang theo lò sưởi tay.

“Muội muội, chúng ta đi trượt băng đi!”

Ngày hôm đó Cố Loan đang ngồi trong buồng lò sưởi đọc sách, Cố Đình đột nhiên chạy tới, hưng phấn gọi nàng. Hồ của Thừa Ân Hầu Phủ đã đông lạnh đến cừng đờ, Cố Sùng Nghiêm đã sai người làm mấy chiếc xe băng nhỏ cho bọn nhỏ chơi, Cố Đình chơi được nửa ngày mới phát hiện không có muội muội, liền chạy đến lôi kéo rủ rê nàng.

Kiếp trước Cố Loan từng rơi xuống hồ băng, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nàng không dám trượt băng tiếp nữa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-phi-trung-sinh/chuong-20.html.]

“Muội không thích trượt băng, ca ca đi đi.” Cố Loan tỏ ra thản nhiên nói, giống như nàng thật sự chỉ là không thích chơi.

Cố Đình đứng trước giường muội muội, mắt to kỳ quái mà nhìn muội muội: “Vì sao muội muội lại không thích chơi? Tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ đều thích.”

Trượt băng vui như vậy kia mà, Cố Đình không thể nào hiểu được muội muội, giống như hắn cảm thấy rau hẹ ngon, muội muội lại thấy khó ăn.

“Dù sao muội cũng không đi.” Ngại ca ca phiền, Cố Loan ôm sách quay người, đưa lưng về phía ca ca đang ngồi.

Cố Đình không có cách, đành phải tự mình đi chơi.

Nhưng mà tâm tư Cố Loan cũng bị ca ca mang đi, nếu như nàng nhớ không lầm, mấy ngày nữa, trong cung sẽ mời một nhà bọn họ tiến cung? Long Khánh Đế là hoàng đế vô cùng thích hưởng lạc, ngày mùa hè hắn sẽ nghĩ đến biện pháp nghỉ mát, vào đông trời giá rét, hắn cũng không nhàn rỗi, nghe nói bắc địa có mấy vị sư phó điêu khắc băng tay nghề tinh xảo, Long Khánh Đế liền phái người đi bắc địa mời mấy vị đại sư điêu khắc băng khá nổi danh đến trong cung, để bọn hắn thi triển thân thủ trêи ngự hồ.

Trước khi điêu khắc băng hoàn thành, bất kỳ người nào cũng không được đến gần ngự hồ xem, sau khi điêu khắc băng hoàn thành, Long Khánh Đế đi trước thưởng thức một phen, sau đó liền bắt đầu thi ân cho hoàng thân quốc thích, đại quan triều đình, cho phép mang theo thê tử hài tử tiến cung chiêm ngưỡng.

Thừa Ân Hầu Phủ là khách được mời đợt thứ nhất, Long Khánh Đế rất hào hứng, chỉ ra muốn tất cả mọi người nhà họ Cố đi.

Tiêu lão thái quân vốn lười nhác cũng phải động thân, Cố Loan càng không có lý do không đi, như vậy không ổn, sẽ gây thêm rắc rối cho phụ mẫu.

Người một nhà trùng trùng điệp điệp tiến cung.

Đối với một ngày này, ấn tượng duy nhất của Cố Loan chính là nàng bị rơi vào trong hồ, còn tại sao lại rơi, rơi ở nơi nào, ký ức của nàng đã trở nên mơ hồ không rõ. Cho đến khi đi đến trước ngự hồ một lần nữa, trông thấy chính giữa hồ một cục băng cực lớn được điêu khắc thành xe trượt tuyết, dưới ánh mặt trời hiện ra long lanh trong suốt, nhìn thấy trái phải xe trượt tuyết có những pho tượng thị vệ lớn nhỏ như người thật, nhìn thấy rải ở trêи mặt hồ các loại kỳ trân dị thú, những ký ức xa xưa của Cố Loan bất chợt ùa về.

Nàng nhìn về phía Đông hồ nước, nơi đó có một tòa băng được điêu khắc thành đình nghỉ mát, trong đình giống như có một tượng mỹ nhân băng, ngồi ngủ gật trêи ghế.

Cố Loan nhớ lại toàn bộ!

Nghe nói mỹ nhân kia là đám sư phụ điêu khắc băng dựa theo yêu cầu Long Khánh Đế, dựa vào dáng vẻ Tương quý phi điêu khắc ra, Long Khánh Đế xem xong cảm thấy không giống, băng điêu chỉ có hai phần linh vận của Tương quý phi, dù vậy, Long Khánh Đế cũng không nỡ cho người phá hủy tảng băng điêu này, đồng thời, Long Khánh Đế còn ra lệnh không ai được tới gần đình nghỉ mát.

Kiếp trước Cố Loan chỉ là một tiểu cô nương được sủng ái, được sủng nên lá gan cũng lớn, người khác đều thành thành thật thật ở nơi khác thưởng thức băng, chỉ có nàng, sau khi xem hết tất cả băng điêu thì lại cảm thấy hứng thú với đình nghỉ mát, thừa dịp các đại nhân đều trở về buồng lò sưởi nghỉ ngơi, nàng len lén vây quanh đình nghỉ mát bên này. Long Khánh Đế ghét bỏ mỹ nhân trong đình không đủ đẹp, Cố Loan cảm thấy rất đẹp mắt, ỷ vào vóc dáng thấp, Cố Loan nấp một bên bàn đá ở trong đình, ngẩng đầu lên, nhìn mỹ nhân băng đến xuất thần.

Sau đó, soạt một tiếng, không có bất kỳ báo hiệu nào, cả tòa đình nghỉ mát và Cố Loan, đều rơi xuống.

Chuyện về sau, Cố Loan đều không nhớ rõ.

Ánh mắt rơi vào đình kia, Cố Loan nhịn không được rùng mình một cái. Đình nghỉ mát bị hủy, Long Khánh Đế giận dữ, phái người tra rõ chuyện gì xảy ra, ngược lại không có truy cứu lỗi lầm của nàng, nhưng Cố Loan biết, nếu như lúc ấy xâm nhập đình nghỉ mát chính là một hài tử không quá được sủng ái khác, khả năng rất cao là Long Khánh Đế sẽ phạt người đó.

“Muội muội, đi, chúng ta đi lên thuyền!” Cố Đình giữ c.h.ặ.t t.a.y muội muội, mắt to phát sáng nhìn xe trượt tuyết.

Cố Loan vừa định nói không đi, lại nhìn thấy ánh mắt ca ca muốn chia sẻ niềm vui cùng nàng, trong lòng Cố Loan mềm nhũn.

Tại sao lại vì sự sợ hãi trong quá khứ mà nhiều lần phụ người bên cạnh? Toàn bộ ngự hồ, chỉ có đình nghỉ mát có tai hoạ ngầm, nàng không đi đến đó, thì có thể tránh tai kiếp.

“Được!” Cố Loan gật đầu cười với ca ca.

Hai huynh muội dắt tay chạy đến trêи mặt hồ.

Bọn nhỏ ham chơi, sau khi các nữ quyến tham quan một phen, cùng Thục phi, Hoa phi, đến nội cung nghỉ ngơi.

Cố Loan vừa chơi cùng ca ca, vừa để mắt tới đình nghỉ mát, đề phòng hài tử nào chạy tới, sau khi nàng sống lại, rất nhiều việc nhỏ đều có biến hóa, có lẽ hôm nay sẽ có hài tử khác xảy ra chuyện cũng nên?

Nước đá thấu xương, rơi xuống cũng không phải chuyện đùa.

“Đại biểu ca đến rồi!”

Cách đó không xa Cố La kêu một tiếng, Cố Loan đang cùng ca ca nằm sấp vào đầu thuyền chơi, lập tức nhìn qua bờ hồ.

Nơi đó, quả nhiên nhiều hơn một người, Thái tử hai mươi tuổi chắp tay đứng bên bờ, người mặc trường bào màu màu xanh cổ tròn, phong thái lỗi lạc.

“Thái tử ca ca!” Nhị công chúa phất tay lên cao về phía bờ hồ.

Nhị hoàng tử Triệu Quỳ người người sợ hãi, còn Thái tử Triệu Trinh được đám hài tử yêu thích nhất.

Cố Loan không thích, thừa dịp trước khi Thái tử tới gần xe trượt tuyết, nàng bạch bạch bạch xuống thuyền trước, đi về phía Tây hồ nước.

Thái tử đã nhìn thấy bên cạnh xe trượt tuyết to lớn đột nhiên có thêm một bóng hình bé gái khoác áo choàng màu mận đỏ, hắn cách thuyền càng ngày càng gần, nàng lại cách thuyền càng ngày càng xa.

Thái tử hôm nay tới, một là vì muốn đề phòng Cố Loan lần nữa rơi xuống hồ băng khiến cơ thể nàng bị hàn yếu ớt, hai là vì muốn tiếp cận Cố Loan. Nàng vẫn là hài tử, Thái tử sẽ không làm những hành động không nên làm vào lúc này, hắn chỉ muốn đến gần nàng hơn một chút, nhìn nàng chơi nhìn nàng cười, mắt hạnh sáng tỏ cong cong, đáng yêu hơn trăng lưỡi liềm phía chân trời.

Đi đến dưới thuyền, Thái tử đang nói chuyện cùng bọn người Nhị công chúa bỗng quay người, chuẩn bị đi tìm Cố Loan.

Nhưng ngay lúc này, ngoài ý muốn Thái tử phát hiện, có người đã tới trước hắn một bước, đi về phía Cố Loan.

Thái tử nhíu mày, Triệu Quỳ sao lại tới đây?

Mắt thấy Triệu Quỳ muốn tiếp cận Cố Loan, bé gái rõ ràng muốn tránh hắn, cố ý chạy vòng quang hai tảng băng hình bắp cải trắng cao to hơn cả hai người lớn, Thái tử không do dự nữa, nhanh chân đi về phía A Loan của hắn.

Loading...