Sương Rêu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:06:09
Lượt xem: 2,105
Vết m.á.u trên lưng Liễu Thai vừa bong ra, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến hôn lễ.
Nhà họ Hạ sai người đưa sính lễ và mũ phượng đến, hành động này rõ ràng là đang làm mất mặt Liễu Thừa Sơn, chứng tỏ bọn họ không tin tưởng hắn sẽ chuẩn bị đồ tốt cho con gái.
Liễu Thừa Sơn tức giận đến mức sang viện của Chu thị trút giận.
Chu thị luôn giỏi nói lời châm chọc, nhỏ nhẹ nói rằng bà ta đã sớm không quản chuyện nhà nữa rồi, chuyện của con cái, vẫn phải là Liễu Thừa Sơn, người làm cha này để tâm nhiều hơn.
Liễu Thừa Sơn mất hết mặt mũi, quay về lấy đồ tốt trong kho riêng của mẹ hắn để thêm đồ cưới cho Liễu Thai. Miệng thì nói lời hay ý đẹp, ba đứa con gái không thể thiên vị đứa này đứa kia.
Nếu hiểu con không ai bằng mẹ, Liễu lão phu nhân sao có thể không hiểu Liễu Thừa Sơn?
"Ta đã sớm khuyên ngươi làm người nên chừa đường lui, con trai con gái đều là duyên phận trời ban cho ngươi, cứ nhất quyết biến thành kẻ thù, đây mới là ngu xuẩn!"
Liễu Thừa Sơn cúi đầu: "Con hiểu rồi."
"Ngươi hiểu? Hừ! Ngươi hiểu, lúc trước sao có thể bức tam nha đầu đến đường cùng phải đi treo cổ? Lại còn không chút tình cảm phạt nó quỳ ba năm ở từ đường? Chưa kể chuyện gần đây, động một tí là đánh đập, ngươi cho dù nuôi nó cả đời thì đã sao? Nhà khác cũng có con gái ở vậy, chẳng lẽ nhà họ Liễu ta thiếu miếng cơm của nó? Hoặc là, ngươi cứ để nó ghi nhớ lòng tốt của ngươi, hoặc là, ngươi cứ để nó không sống nổi nữa. Còn bây giờ, ngươi hành hạ nó, lại để nó như cỏ dại gặp gió xuân lại mọc lên, tương lai rộng mở."
Liễu lão phu nhân càng nói càng mệt, phẩy tay: "Quay về đi, đừng đến trước mặt ta làm phiền ta, đồ cưới của tam nha đầu ta sẽ thêm cho nó."
Liễu Thai nghe nói Liễu Thừa Sơn liên tục gặp xui xẻo, vui vẻ đến mức lăn lộn trên giường.
Xuân Hiểu lại vuốt ve vết sẹo trên lưng nàng, cau mày nói: "Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại để lại hai vết sẹo dài thế này. Ta thấy lão phu nhân nên cầm roi lên đánh, để lão gia cũng nếm thử mùi vị da tróc thịt bong này."
"Ồ, Xuân Hiểu cũng bắt đầu nói năng bậy bạ rồi à?"
"Tam cô nương, người lại còn trêu chọc ta!"
"Ta là đau lòng." Trên tay Xuân Hiểu có một lớp chai mỏng, lúc chạm vào vết sẹo, xúc cảm càng rõ ràng hơn.
Xuân Hiểu cũng mới mười bốn tuổi, ngày ngày lo lắng sợ hãi, trưởng thành sớm hơn so với những nha hoàn cùng tuổi.
Liễu Thai có chút áy náy: "Sau này ta nhất định sẽ quý trọng mạng sống này, ngươi đừng sợ nữa, được không?"
Xuân Hiểu vừa khóc vừa mặc cả với nàng: "Vậy tam cô nương móc ngoéo với ta đi."
"Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm, không được thay đổi."
Thật là trẻ con, Liễu Thai vừa ghét bỏ, vừa trịnh trọng dùng ngón tay cái đóng dấu với Xuân Hiểu.
Lúc thử áo cưới, Dương di nương tất nhiên phải đến giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/suong-reu/chuong-9.html.]
Điều bất ngờ là Chu thị cũng đến.
"Phu nhân đến làm gì?" Dương di nương không muốn cho bà ta sắc mặt tốt.
Chu thị rất biết nhẫn nhịn, tự mình ngồi xuống, bưng chén trà nóng lên nhấp.
"Con gái thử áo cưới, ta là mẫu thân nó không nên đến xem sao?"
Nghe vậy, Dương di nương đi ra cửa nhìn trời: "Không đúng nha, mặt trời hôm nay không mọc đằng tây mà!"
Dương di nương có con trai, con gái còn được làm phi trong hoàng gia, Chu thị không làm gì được bà ấy.
"Ngươi còn lời khó nghe nào, nói hết ra một lần đi."
"Lười nói với ngươi."
Liễu Thai thay quần áo xong đi ra.
Con phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mũ phượng tao nhã, được đính nhiều ngọc trai. Vì vậy, tuy rằng toàn thân sang trọng phú quý, nhưng dung mạo thanh tú của Liễu Thai vẫn có thể chống đỡ được, không bị trang phục trang sức lấn át.
"Nhà họ Hạ thật có lòng." Giọng điệu của Chu thị nhàn nhạt, nhưng vẫn có thể nghe ra sự ghen tị.
Dương di nương không hiểu sao bà ta lại cố tình chạy đến đây gây khó chịu.
Liễu Thai cười nói: "Nhà họ Hạ coi trọng ta, đương nhiên là có lòng rồi."
Chu thị gượng cười: "Leo lên được nhà giàu sang quyền quý, nói chuyện cũng có khí thế rồi."
"Mẫu thân không hiểu ta rồi, ta luôn nói chuyện như vậy mà."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chu thị không tiếp tục tự chuốc nhục, đứng dậy rời đi. Chu thị từng muốn đẩy nàng vào hố lửa, nhưng cũng sẽ làm chủ mua thuốc trị thương cho nàng.
Liễu Thai nghĩ, có lẽ nàng chỉ là không có duyên với hai vợ chồng nhà họ Liễu này.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Xuân Hiểu: "Tam cô nương thật xinh đẹp!"
Liễu Thai mỉm cười, không có duyên thì thôi vậy, đôi khi người thân cũng không nhất thiết phải có quan hệ huyết thống."Nếu ngươi thích, ngày ngươi xuất giá, ta cũng cho người làm một bộ giống vậy."
Xuân Hiểu vui mừng gật đầu, lại xấu hổ che mặt: "Cô nương nói bậy bạ gì vậy!"
Liễu Thai lấy cây trâm ngọc bích từ trên bàn trang điểm ra: "Di nương xem thử cây trâm này cài ở đâu thì đẹp? Ngày xuất giá người cũng đến cài cho con nhé."