Suỵt, đừng lên tiếng! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-04-30 19:35:30
Lượt xem: 678
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Con điếm! Mở cửa ra nhanh lên, ai cho mày khoá cửa hả?"
Tiếng đập cửa của gã kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa, tim suýt nhảy lên tới cổ họng.
"Đừng ra, ông ấy sẽ gi.ế.t cô!" Đứa nhóc đột nhiên chụp lấy tay tôi, trong mắt ánh lên sự thương hại phức tạp.
"Đó là ba của con sao?" Tôi dò hỏi.
"Không phải!" Thằng bé chần chừ, thái độ có chút xoắn xuýt cùng thống khổ nhưng đến cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tên đó không phải ba của thằng bé! Vậy hắn là ai?
"Con đi*m! Mau mở cửa ra!!!"
Cánh cửa đã sắp bị đập đến hư, tôi chỉ có thể theo bản năng dùng cơ thể của mình gắt gao chặn lại.
"A!!! Đừng tới đây…" Đột nhiên, tiếng hét của gã vang lên chói tai.
"Con đi*m! Mày mau mở cửa ra! Nhanh lên! Nhanh lên coi!!!" Giọng của gã ngày càng gấp gáp, giống như là đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng đến cực điểm.
"Hân Hân! Hân Hân! Mau mở cửa ra! Anh xin em đấy… Cứu anh với! Mau cứu anh với!..." Tiếng đập cửa vang lên so với vừa rồi đã mạnh tay hơn nhiều, giọng của gã gần như thành cầu khẩn…
Nhưng tôi vẫn không dám mở cửa!
Trên cửa của phòng ngủ nhỏ không có gắn mắt mèo nên hiện giờ tôi cũng không có cách nào để quan sát bên ngoài. Tiếp đó, tôi nghe được một tiếng thét thảm thiết của đàn ông vang lên, sau đó liền không còn bất cứ âm thanh gì nữa.
Qua hồi lâu sau, bên ngoài phòng yên tĩnh không còn tiếng động.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/suyt-dung-len-tieng/chuong-6.html.]
Tôi khẽ hé cửa ra thật nhỏ… Bên ngoài phòng tối om đen kịt, yên tĩnh đến mức khiến tóc gáy cũng phải dựng đứng.
Tôi đẩy rộng cửa ra hoàn toàn rồi đi mở đèn.
Ngoài phòng vắng lặng không có ai, chỉ còn sót lại nơi cửa phòng là một vũng m.áu. Vết m.áu có hơi khô cạn, hiện dấu vết như đã từng được lau qua...
Có người đã gi.ế.t gã đàn ông đó, còn thủ tiêu cái xác à?
Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ đến đổ mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả tóc. Nhưng hiện giờ chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm nhiều đến vậy, chạy trốn mới càng hệ trọng hơn!
Tôi vội vàng chạy thật nhanh đến chỗ cửa lớn nhưng lại phát hiện ra nó đã sớm bị khoá kín mà với chìa khóa của tôi thì không thể mở ra.
Tôi lại nhìn qua cửa sổ, cũng là bị khoá kín rồi!
Tôi vừa gấp lại vừa hoảng đành chộp lấy bình hoa nơi phòng khách đập vào tấm kiếng trên cửa sổ. Sau một tiếng vang thật lớn thì chỉ có bình hoa bị vỡ nát còn khung cửa kiếng lại chẳng suy suyển chút nào.
Tôi gần như muốn phát điên, áo quần cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Cửa kiếng nhà tôi không thể nào cứng rắn đến vậy, đây chỉ có thể là kiếng chống đạn.
Giờ phút này, tôi càng thêm khẳng định đây chắc chắn không phải là nhà tôi!
Vậy thì đây là ở đâu? Và tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?
Đầu óc của tôi trống rỗng, gần như suýt bật khóc.
Gã đóng vai Lục Cẩn cứ như vậy đột ngột biến mất, chỉ còn sót lại một vũng m.áu. Hay là nói, trong phòng này vẫn còn ẩn giấu một người mà tôi không biết được là ai?
Hắn đã gi.ế.t gã kia sao?