Ta Bị Thanh Mai Trúc Mã Đưa Đi Làm Thái Tử Phi - C4
Cập nhật lúc: 2024-08-22 23:03:50
Lượt xem: 481
Ta ở lại Hầu phủ vì hắn từng hứa sẽ chăm sóc ta cả đời, nếu biết trước có ngày hôm nay, năm năm tuổi ta nhất định sẽ quay đầu bỏ đi không chút do dự.
"Người của Hầu phủ? Nghe thật hay, nhưng ta chẳng qua chỉ là một con chim nuôi trong lồng của ngươi, vui thì đùa giỡn vài câu, không vui thì có thể dễ dàng trao tay cho người khác. Ngươi có bao giờ thực sự quan tâm đến cảm xúc của ta?"
5.
"Không quan tâm sao? Ta chẳng phải đã đặc biệt vào cung để thăm nàng..."
Thấy ta thật sự nổi giận, khí thế của Trầm Dục tự nhiên yếu đi, dường như muốn dỗ dành ta, nhưng ánh mắt hắn lại có chút né tránh.
Ta cười lạnh một tiếng, không kìm được nữa, xé toang lớp mặt nạ giả tạo của hắn.
"Đặc biệt đến thăm ta? Ngươi có tin vào điều đó không? Trầm Dục, có lẽ ngươi không biết rằng mùi hoa hồng trên người ngươi nồng đến mức nào?"
Trong số các tiểu thư ở Đại An quốc, người yêu thích mùi hương hoa hồng nhất chỉ có một người - Lý Nhu Yên, thiên kim Tướng phủ.
Vậy nên, từ đầu đến cuối, kẻ nói dối thực sự là Trầm Dục.
6.
Hôm nay trong cung có yến tiệc, hắn rõ ràng đến để gặp gỡ Lý Nhu Yên, nhưng đi ngang qua đây, tiện thể cảnh cáo ta một câu, lại dám trơ trẽn nói rằng đến để thăm ta.
Trong mắt hắn, ta có ngu ngốc đến mức tin vào từng lời hắn nói sao?
"Ngươi đã biết rồi?"
Hắn trợn tròn mắt, như thể rất kinh ngạc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều, ta và nàng ta chỉ là qua đường, trong lòng ta từ đầu đến cuối vẫn chỉ có... nàng."
"Ta có mắt, tự mình có thể phán đoán! Bộc Dương Hầu nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin được cáo lui."
Ta chẳng buồn nghe thêm, lạnh lùng quay người định rời đi.
"Ngươi gọi ta là Bộc Dương Hầu? Diệp An, ngươi thực sự muốn xa lánh ta sao?"
Bỗng nhiên hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, lực mạnh đến nỗi ta loạng choạng, bản năng cố gắng gạt tay hắn ra, nhưng lại mất thăng bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-bi-thanh-mai-truc-ma-dua-di-lam-thai-tu-phi/c4.html.]
Ngay trước khi ngã xuống đất, ta bất ngờ rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vòng tay ấy vừa ấm áp, vừa rộng lớn, mang theo hương trầm nhẹ nhàng, tạo cho người ta một cảm giác yên bình khó tả.
"Tiểu Hầu gia tại sao lại gây khó dễ cho nô tỳ của ta? Nếu nàng hầu hạ không chu đáo, Tiểu Hầu gia cứ việc cho người báo lại với ta, ta nhất định sẽ dẫn nàng về để dạy dỗ tử tế.”
Tiêu Thần che chắn cho ta phía sau, giọng nói tuy bình thản nhưng không cần tức giận vẫn đầy uy quyền. Nghe kỹ, không khó để nhận ra ẩn ý bảo vệ trong lời nói ấy.
Trầm Dục tự nhiên cũng hiểu ra, sắc mặt vô cùng khó coi, im lặng hồi lâu, rồi từ trong kẽ răng mới rít ra được một câu.
"Xem ra Thái tử điện hạ rất hài lòng với nô tỳ này, nếu vậy, ta mà trách phạt nàng nữa thì lại thành ra không hợp tình lý. Bản hầu còn việc phải làm, xin cáo từ."
Trầm Dục rời đi trong cơn giận dữ.
Ta không bỏ qua ánh nhìn đầy ẩn ý mà hắn liếc về phía ta trước khi rời đi.
Nhưng lúc này, ta không còn muốn đoán xem hắn nghĩ gì nữa.
Anan
Dù sao hắn cũng chỉ muốn ta nhanh chóng lấy được tin tức để giúp hắn dễ dàng đạt được quyền lực, rồi rước người đẹp về dinh.
Ta đã hứa, nên nhất định sẽ làm.
Chỉ là...
Ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, người đang nhẹ nhàng hỏi ta có bị sợ hãi không, trong lòng thoáng qua một nỗi chua xót.
Chỉ là ta đã định sẵn sẽ phụ lòng Tiêu Thần.
"Người đâu, đưa nàng về Đông Cung nghỉ ngơi, tìm thái y kê một phương thuốc an thần, bảo Vương mụ mụ sắc thuốc, và chuẩn bị thêm ít mứt ngọt."
Hắn sắp xếp mọi thứ rất chu đáo.
Ta không khỏi nghẹn ngào, suýt chút nữa nước mắt đã rơi.
Tiêu Thần thật sự là một người tốt.
Ít nhất trong những năm làm Thái tử, hắn đã đưa ra nhiều chính sách có lợi cho dân chúng. Nếu hắn lên ngôi, Đại An quốc chắc chắn sẽ ngày càng hưng thịnh.
Nhưng nếu không giúp Trầm Dục, ta sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi sự khống chế của Hầu phủ.
Ta nên lựa chọn thế nào đây?