Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:00:29
Lượt xem: 233
Bà cụ gật đầu: “Của bà không cần vội, đợi đến tối, chờ bọn nó quay về đã.”
Có Bảo Nhi nhà bà ấy ở đây, bà ấy không hề nghi ngờ gì về hiệu quả của bùa.
Lúc này suy nghĩ của bà cụ đang đặt hết trên phần thưởng, bà hứng khởi chia sẻ sắp xếp của mình với Kha Mỹ Linh: “Bảo Nhi, cháu xem xem, phần thưởng của nhà ta nhiều như thế, mang đến hợp tác xã Cung Tiêu đổi lấy tiền cũng không được giá mấy, chi bằng phân cho người trong nhà, tán lộc đi!”
Bao tải là loại làm bằng vải xanh trong quân đội, cỡ lớn nhất, hai người đàn ông dùng hết sức bình sinh mới nâng lên được, có thể thấy phần thưởng này nhiều cỡ nào! Mở một cửa hàng cũng có thể bán trong thời gian dài.
Kha Mỹ Linh vâng một tiếng: “Bà vui là được ạ.”
“Bà nội, lát nữa đưa cho đồng chí Tiểu Lý với anh trai cô ấy một phần, nếu như anh trai cô ấy đến huyện thành thì đưa cho chị gái ở nhà khách một phần nữa.”
“Nếu không phải chị gái đó nhiệt tình, chắc chắn bọn cháu sẽ bỏ lỡ mất anh trai của Tiểu Lý.”
“Sau này bọn cháu lên huyện thành học đại học, nói không chừng còn có thể gặp mặt rồi qua lại nữa.”
Bà nội gật đầu khen: “Đúng rồi, ra ngoài thì phải kết nhiều bạn bè vào, bạn bè để làm gì ấy à, là để giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn!”
“Nhưng không thể chỉ chiếm lợi từ người khác, quan hệ như thế không được lâu dài, sau này nói không chừng không làm được bạn bè, người ta lại còn âm thầm hãm hại mình nữa.”
Đợi họ sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi, bà cụ để Kha Mỹ Linh lấy một quyển sổ với một chiếc bút bi mới, ghi hết đồ vật lại.
Chờ đám đàn ông quay lại, ăn cơm xong, sắc trời cũng tối om, bà cụ xa xỉ đốt hai chiếc đèn dầu trong phòng chính, để tất cả mọi người trong nhà, kể cả ông cụ cũng phải xếp hàng theo độ tuổi.
Mọi người lấy làm lạ, cười đùa xếp hàng, rồi bị bà cụ sầm mặt răn dạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-140.html.]
Tất cả lập tức ngậm miệng, rất nhanh đã đứng ngay ngắn.
Nhà họ Kha đông người, ông cụ với bà cụ sinh được bốn nam hai nữ, nhà lão cả có hai trai, hai gái, đều đã có gia đình, còn thêm một đám cháu nhỏ, nhà lão tam có hai gái ba trai, cũng kết hôn sinh con cả rồi.
Có thể nói trong nhà họ Kha, chung bối phận với Kha Mỹ Linh chỉ có sáu anh em cô cùng với Kha Ân Thục và em gái Kha Tinh Nguyệt mới hai mươi tuổi của cô ta là chưa kết hôn.
Hơn ba mươi người già trẻ xếp hàng từ trong sảnh chính ra thẳng đến cửa sân.
Bà nội Kha đứng thẳng, ho nhẹ một tiếng: “Đồng chí Kha Mỹ Linh, đồng chí Kha Khánh Thi, đồng chí Kha Khánh Lễ, đồng chí Kha Khánh Nghĩa ra khỏi hàng!”
Bà ấy gọi tên Linh Bảo Nhi và ba đứa con trai mình lên: “Đồng chí Kha Mỹ Linh chịu trách nhiệm ghi chép, tạo sổ sách, ba đồng chí khác giúp tôi phát phần thưởng!”
Vừa nghe thấy vậy, mọi người đều kích động không thôi...
Bà nội Kha lại ho mạnh, tiếng xì xào bàn tán của mọi người đột nhiên im bặt, tất cả đồng loạt nhìn người đứng đầu gia đình.
“Theo lý mà nói, mấy đứa đã ra ở riêng cả rồi, đồ của nhà lão tứ không liên quan gì đến hai nhà khác.”
“Nhưng đồng chí Kha Mỹ Linh quá chí công vô tư, không chút do dự giao đồ trong ba bao tải lớn kia cho tôi xử lý. Mà trước khi sắp xếp, tôi cũng đã trưng cầu sự đồng ý của đồng chí Kha Mỹ Linh, vì thế mọi người đều phải ghi nhớ tấm lòng của Kha Mỹ Linh thật kỹ!”
Mọi người gật đầu, dưới sự tẩy não hàng ngày của bà cụ, bọn họ đương nhiên quy hết việc cuộc sống ngày càng suôn sẻ hơn của gia đình mình so với hàng xóm xung quanh là do phúc khí trên người Kha Mỹ Linh.
Bọ họ đã quen với địa vị trong nhà của Kha Mỹ Linh còn quan trọng hơn bà cụ, cô có thể không cần xuống ruộng làm việc, có thể tùy ý ăn bữa phụ, có thể mua quần áo mới cho mỗi mùa...
Không cần bà cụ cố tình nhấn mạnh, chỉ cần nhìn năm anh em của nhà lão tứ có thể thành sinh viên, gần như trong lòng của mọi người đều đã cung phụng Kha Mỹ Linh lên thành thần rồi!
“Đương nhiên, nhà họ Kha chúng ta có ngày hôm nay cũng là do kết quả phấn đấu nỗ lực của mọi người...”