Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 169

Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:23:21
Lượt xem: 212

Tần Nguyên Cửu không nói lời nào, anh bước lên trước, học theo Thang Cẩm Hán, nhấc cô lên cành cây.

Kha Mỹ Linh cười vẫy tay với anh: “Anh Cửu, lát nữa anh đỡ em xuống nhé!”

Anh xoa mày, gật đầu với cô vô cùng có lệ, sau đó dứt khoát nhảy lên tường, ngồi cạnh Thang Cẩm Hán.

Kha Mỹ Linh móc đồ ăn trong túi ra, chia cho trên dưới, trái phải một vòng, sau đó vừa thì thầm vào tai chị dâu nhỏ, vừa hóng chuyện.

Có lẽ trưởng thôn đã tính trước, ba nhà cùng nhau tổ chức hôn lễ, chắc chắn chỗ nào náo nhiệt thôn dân sẽ đến chỗ đó.

Vì thế ông ta trực tiếp đẩy lùi thời gian lại một tiếng, bây giờ khách khứa bên kia cũng vừa đến.

Đằng gái đông người, đằng trai chỉ có bốn người lớn, hai đứa nhỏ đến, lần lượt là chị cả, chị hai của Hoàng Phương Bân và cả đứa nhỏ bốn, năm tuổi của hai người đó, bên cạnh đó còn có một nam một nữa là bạn học cũng về quê làm thanh niên trí thức như Hoàng Phương Bân.

Bọn họ ăn mặc quần áo công nhân, âu phục, áo Tôn Trung Sơn, đi giày da sạch sẽ chỉnh tề, vênh mặt lên, bước đến chỗ nào là nhíu mày, kiễng chân, vẻ chê bai không hề che giấu.

Đám trẻ ồn ào bắt người lớn bế, không muốn đi bộ.

Sắc mặt Hoàng Phương Bân ngượng ngùng, không nhịn đươc đi xin lỗi trưởng thôn với vợ trưởng thôn đang tái mặt, sau đó anh ta lại lầm bầm mấy câu với chị gái và bạn học.

Thôn dân thấy vậy thì không còn vui vẻ nữa, họ không có ý muốn làm lễ náo nhiệt thêm.

Bí thư chi bộ thôn chịu trách nhiệm làm người chủ trì, ông ấy hòa hoãn lại bầu không khí: “Tôi thay mặt cho người nhà cô Kha Vân Nguyệt hoan nghênh họ hàng, bạn bè nhà họ Hoàng từ xa tới, cũng cảm ơn công xã và bạn bè từ các thôn khác có thể dành thời gian tới đây chung vui.”

Tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt, Kha Vân Nguyệt trốn trong phòng, nhìn thấy Kha Mỹ Linh mặc áo len đỏ, nhàn nhã ngồi trên cây ngoài sân, cô ta tức đến vò khăn tay, nói với người bầu bạn bên cạnh: “Diệp Tử, cậu nói với đám trẻ ngoài kia, đừng có ngồi lên cây táo nhà tớ, làm gãy cành, bọn nó đền nổi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-169.html.]

Diệp Tử cũng đang nhìn qua một cánh cửa sổ khác, nghe Kha Vân Nguyệt nói thế, cô ta nhìn sang, đương nhiên cũng thấy Kha Mỹ Linh.

Cô ta cười nói: “A Nguyệt, hôm nay là ngày vui của cậu, cậu tức giận với người ngoài như cô ta làm gì?”

“Mấy người vừa góp vui bên đó nói nhà Tần Nguyên Cửu không có ai đến cả.”

“Tần Nguyên Cửu là người thủ đô thì sao, đến cả chuyện lớn như kết hôn cũng chẳng thông báo cho người nhà, chuyện này chứng tỏ điều gì?”

Kha Vân Nguyệt hừ nhẹ: “Đương nhiên là nhà họ Tần không nhận người con dâu này, đợi sau này lúc nhà đồng chí Tần được sửa lại án sai cũng chính là lúc Kha Mỹ Linh bị bỏ rơi!”

“Đúng đấy, A Nguyệt, cậu là cô gái hạnh phúc nhất làng trên xóm dưới, ngày tháng sau này sống cho tốt là được rồi. Từ nay về sau, cậu ở huyện thành, còn so đo với cô ta làm gì?” Diệp Tử cười rồi nói tiếp.

Một người bên cạnh như cô ta cũng nhìn mà mệt đến phát hoảng.

Kha Vân Nguyệt híp mắt, đột nhiên bật cười: “Đúng rồi, chị ta bám lấy Tần Nguyên Cửu chính là sai lầm lớn nhất, ngày mai có trò vui để xem rồi.”

Diệp Tử hiếu kỳ hỏi, nhưng Kha Vân Nguyệt chỉ cười cho hả giận, không lộ ra một chữ nào.

Sau khi phát biểu mở màn, bí thư chi bộ thôn khách sáo để nhà họ Hoàng mang sính lễ ra.

Chị cả nhà họ Hoàng kinh ngạc hỏi: “Sính lễ? Bây giờ tổ chức tuyên truyền nam nữ bình đẳng, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể kết hôn, sao cái nơi khỉ ho cò gáy của mấy người vẫn còn kế thừa cái phong tục thời cũ thế này, đòi sính lễ giá cả trên trời sao?”

Mọi người kinh hãi, nhất thời cảm thấy không biết cái nào đúng, cái nào sai đây.

Kha Mỹ Linh cũng hơi trừng mắt: “Em còn chưa thấy ai keo kiệt mà nói đến thanh trần thoát tục như thế đâu.”

Tiếng của cô không lớn nhưng vấn đề là mọi người không ai lên tiếng, vì thế âm thanh lẩm bẩm của cô truyền vào tai mỗi người ở đó.

Loading...