Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:40:36
Lượt xem: 224
Cha mẹ có tiền mua thuốc sinh con trai, liệu có còn dốc hết tâm sức cho bốn chị em cô ta như trước?
Cô ta đã cướp đi hôn sự của Kha Mỹ Linh, nhưng lại không thể tìm được cái rương kho báu kia, chẳng lẽ Kha Mỹ Linh đã tìm ra trước rồi sao?
Nhưng mà khi nghe mẹ nói sinh con trai để làm chỗ dựa cho bốn chị em mình, Kha Ân Thục lại không nhịn được đau lòng xót xa cho cha mẹ mình.
Là cô ta ngu ngốc, làm sao cha mẹ có thể chịu được áp lực của gia đình, xóm làng mà thương yêu chăm sóc bốn chị em khi không có con trai nối dõi. Vậy nên, ngay cả khi sau này trong nhà có thêm một đứa trẻ, thì tình cảm hơn hai mươi năm của cha mẹ với chị em bọn họ cũng không thể mất đi.
Ánh mắt mờ mịt của cô ta đột nhiên trở nên kiên định, nhất định cô ta sẽ đón người thân, cắt đứt quan hệ với nhà cũ bên này, sau đó kiếm thật nhiều tiền để sống thật tốt!
Kha Ân Thục chen qua đám người, tức giận kéo bác gái hai lên: "Mẹ, chúng ta không cần cầu xin bọn họ."
Chúng ta ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chia nhà, sau này chúng ta cố gắng lao động, đừng nói là tám mươi đồng, tám trăm, tám ngàn, tám chục ngàn cũng có thể kiếm được."
"Nhưng mà, công việc của cha con…" Bác gái hai không chịu dậy, nhìn về phía người đàn ông sắc mặt u ám, có chút sợ hãi nói.
"Cha." Kha Ân Thục đi tới kéo vạt áo ông ta: "Mẹ tuổi đã cao, có thể sớm ngày sinh con cũng là chuyện tốt, không có tiền thì kiếm lại, không có công việc thì tìm sau."
"Một thời gian nữa con lên thành phố rồi, cha còn sợ thiếu cơ hội sao?"
Bác hai Kha gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm đầu ngồi xổm dưới mái hiên.
"Mẹ, mẹ mau dậy đi, con lên núi tìm được rất nhiều hạt dẻ." Kha Ân Thục cười nhẹ nói, mỗi ngày cô ta đều chạy lên núi, sao có thể không thu hoạch được gì.
Trò hề chẳng mấy chốc đã kết thúc, mọi người lại tò mò tiến lên, định hỏi Kha Ân Thục nơi hái hạt dẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-44.html.]
Vừa nghe nói là ở trong núi sâu, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.
Mặc dù bọn họ sống dựa lưng vào phía sau núi, cũng từng đi săn theo nhóm trong nạn đói.
Nhưng ký ức về sâu trong lưng núi lại không tốt, thậm chí còn rất tệ.
Phía sau núi dài vô tận, bên trong có rất nhiều hung cầm mãnh thú, rừng rậm che trời, một khi tiến vào thì rất khó ra. Hơn nữa khi đến mùa đông, dã thú trên núi không tìm được thức ăn, có thể sẽ xuống núi…
Làm gì có nhà ai không mất họ hàng ở trên núi?
Lúc này bác gái hai đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, có lòng khoe khoang, vừa phàn nàn Kha Ân Thục to gan, chỉ là một cô bé mà dám một mình vào phía sau núi, vừa vui mừng vì phía sau núi là kho báu, khoảng thời gian này cô ta đã chuyển rất nhiều đồ về nhà.
Mọi người lại có chút động tâm, một cô gái nhỏ có thể lấy nhiều đồ tốt từ sau núi như vậy mà không tổn hại gì, nếu bọn họ kết nhóm đu cùng, cũng không vào sâu, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?
"Sau núi có vui không?" Bánh bao đột nhiên nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Kha Mỹ Linh sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng: "Vui, rất vui, là vườn động vật hoang dã, có đủ các loại hổ, sói, gấu, cáo, lợn rừng!"
"Hả?" Lư Việt Hải kinh ngạc há to miệng.
"Ban đêm em có thể nghe thấy tiếng sói tru trên núi." Kha Mỹ Linh nói xong, kéo cậu bé ra khỏi bàn, cười nói: "Đi nào, xem mẹ chị có nấu món gì ngon không."
"Chúng ta vẫn chưa cảm ơn ân nhân cứu mạng đâu."
Mặc dù bánh bao nói chuyện không rõ ràng, còn là giọng địa phương, nhưng cậu bé là một con ma nhỏ thông minh, cái gì cũng biết, cũng biết lúc trước có một người chú đã cứu mình, và thấy chị gái hăng hái giúp mình nhưng không được.
"Ừm, em cũng muốn cảm ơn chú Tần!"