Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 476

Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:18:18
Lượt xem: 66

Bọn nhỏ kịp phản ứng lại, nhanh chóng lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra.

Trẻ em trong thành phố giàu hơn trẻ em ở nông thôn nhiều, có đủ loại kẹo sữa, kẹo socola, kẹo dẻo, kẹo lạc, bánh xốp, quýt, táo, thịt khô, thật sự là cái gì cần có đều có.

Vọng Đế Xuất sửng sốt nhìn, không chút kiềm chế xòe cánh liên tục nói: "Xin chào, xin chào, ta tên là Vân Bảo Nhi, đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương... Con người dũng cảm bao nhiêu, đất đai màu mỡ bấy nhiêu... Nắm chặt sản xuất, vì nhân dân phục vụ..."

Bọn nhỏ nghe xong bị chọc cười khanh khách, con vẹt này nghe radio cũng không ít!

Bọn họ hào phóng đưa đồ ăn vặt ra, đút vào miệng nó.

Sau khi trêu chọc chim chóc một lúc, lúc này bọn nhỏ mới để ý tới Tần Nguyên Cửu và cha Kha đang đánh đấu.

Con trai đều thích đánh nhau nên không nhịn được mà vây quanh.

"Chú, chú biết võ thật sao?"

Tần Nguyên Cửu nhướng mày lùi về phía sau vài bước, ôm n.g.ự.c nâng cằm cười nhạt nói, "Các cháu có thể tiến lên thử xem.”

Những đứa trẻ này đều có điều kiện gia đình rất tốt, hầu như nhà nào cũng có một chiếc tivi nhỏ, ngày thường khi chúng chơi cùng nhau cũng sẽ khoa tay múa chân.

Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó liếc nhìn cha Kha một cái, thấy ông to lớn giống như một con gấu, chỉ cần đứng trước mặt cũng cảm thấy áp bách mười phần, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Nhưng càng như vậy, nội tâm của bọn trẻ lại càng phun trào nhiệt huyết hơn.

Một đứa nhỏ gan lớn gào to xông lên, học theo tư thế quơ nắm đ.ấ.m muốn đ.ấ.m vào n.g.ự.c ai đó như trên tivi.

Nhưng không đợi cậu bé tới gần, cha Kha đã mỉm cười đưa tay ra giữ chặt cậu bé tại chỗ.

Cậu nhóc kia không phục muốn duỗi chân ra đá ông, nhưng lúc này lại lộ ra chân cậu ngắn tũn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể với tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-476.html.]

Bọn trẻ còn lại đều ôm bụng cười không ngớt.

Cha Kha hơi dùng sức tay, kìm cậu bé xuống đất.

Lúc ông vừa buông tay ra, cậu bé kia liền không phục xắn tay áo lên, mặt đỏ bừng hô to: "Lại lần nữa, lúc nãy cháu chưa chuẩn bị xong.”

Nói xong cậu bé kia cắm đầu tiến đến như một con bê.

Cha Kha lại giơ tay lên, chặn trước mặt cậu bé một cánh tay, ông vừa xoay tay lại, cậu bé kia liền giống như con quay không ngừng quay tròn.

Các bạn nhỏ đều ra sức vỗ tay và trầm trồ khen ngợi.

Buông thằng nhóc đầu óc đã choáng váng ra, những đứa trẻ còn lại nhìn nhau, một nhóc con choai choai đứng lên.

Mặc dù cha Kha có thể dùng một chiêu khống chế quân địch nhưng ông lại dùng chiêu thức nhiều tầng nhiều lớp khiến bọn nhỏ khó lòng phòng bị, cũng kích thích ý chí chiến đấu của chúng hơn.

Tiếng hô hào ầm ĩ thu hút sự chú ý của những nhân viên trong nhà trường vừa ăn tối xong, đi ra ngoài cho tiêu thực.

Đám trẻ như nhìn thấy cứu tinh, chúng lao đến gọi mấy giáo viên: “Thầy Vương, thầy Lý, mau lại đây thách đấu với chú Kha mới tới đi, chú ấy giỏi lắm.”

Hai giáo viên được điểm danh là hai người đàn ông trung niên, mặc dù là nhân viên trong nhà trường nhưng họ cường tráng hơn những giáo viên và lãnh đạo gầy gò, yếu không thể ra gió khác nhiều.

“Ha ha, đến đây, đến đây.” Họ cười tiến lên, một người đàn ông cởi áo ngoài, vừa kéo tay áo, vừa giới thiệu: “Chào đồng chí Kha, tôi là giáo viên viện thể dục của đại học Bách khoa, tôi họ Vương, tên Vương Vĩ Đạt, trước đây từng nhập ngũ năm năm, chúng ta đấu chút nhé?”

Người nhà họ Kha cũng ra khỏi phòng, một đống con trai cao to cường tráng, lại có hai nữ đồng chí xinh đẹp, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Hôm nay là ngày báo danh thứ ba của trường học, mọi người đều bận rộn nên chưa để ý thấy người nhà họ Kha tới.

Lúc này họ thầm nghĩ, chẳng trách ông Tiết, bà Triệu vẫn luôn không muốn bán ra hoặc cho mượn căn nhà kia, hóa ra là cảnh đẹp đi đôi với người đẹp, căn phòng tốt như thế đương nhiên phải chọn người ưa nhìn vào ở mới có thể làm bình ổn ngọn lửa trong lòng họ.

Loading...