Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:41:21
Lượt xem: 59
Cảm nhận được cô gái trong lòng ngủ trong nháy mắt, Tần Nguyên Cửu chuẩn bị nửa ngày cứng đờ người, anh dở khóc dở cười lật người lại ngắm cô.
Cô gái nhỏ tinh xảo, xinh đẹp như búp bê sứ, dáng vẻ khi ngủ ngoan ngoãn khiến người ta thương yêu, nhung nhớ, ánh mắt anh tối đi.
Nhớ tới lúc tận thế, anh đã quen với việc c.h.ế.t lặng, quả quyết vung đao về phía đồng loại nhân tính vặn vẹo, không có chuyện gì có thể làm anh xao động, chỉ có tối đó, khi cả người anh đầy m.á.u tanh, lạnh lùng quay về, nhìn thấy cô gái vùi mình vào ổ chăn ấm áp, mềm mại, ngủ đến gương mặt phiếm hồng, sự tàn bạo của anh lập tức tan biến.
Cô là tuyến phòng thủ cuối cùng của anh, là khát vọng duy nhất anh theo đuổi trong cả hai thế giới, là lý do để anh sống tiếp.
Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô, khóe môi hơi cong lên: “Vu Nhi, ngủ ngon nhé...”
Cảnh tượng thay đổi, Kha Mỹ Linh rên lên, đã bao lâu rồi bản thân cô không ngủ nhỉ, sao chỉ vừa chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống hoàn chỉnh của người bình thường thôi mà cô đã bị đại lão kéo vào mộng rồi?
Nhớ tới thù hận bánh ngọt lần trước, Kha Mỹ Linh không nhịn được vuốt cánh tay trần, giận đùng đùng đi tìm anh.
Đây là một chiếc du thuyền xa hoa, cảnh đêm đen nặng nề, gió trên biển thổi vi vu, những con sóng lớn vỗ vào mạn thuyền nhưng con người ta chỉ cảm thấy ghế ngồi lắc lư rồi lại vững vàng trở lại.
Trên boong thuyền đèn đuốc lộng lẫy, mọi người mặc lễ phục quý phái, bưng rượu đi xã giao, tiếng nhạc du dương nghe cực kỳ lãng mạn.
Trong những âm thanh ồn ào kia, không ai chú tới vật thể dập dờn chìm nổi trong nước biển.
“Đại lão, tất cả sát thủ đã được giải quyết sạch sẽ, bác sĩ sắp tới ngay đây, để thuộc hạ băng bó vết thương, cầm m.á.u cho ngài trước nhé?” Một cô gái mặc quần áo đen tóc ngắn lo lắng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-527.html.]
Mà thiếu niên mặc lễ phục đen không nói một lời, chỉ đứng trước cửa sổ thủy tinh, thản nhiên nhìn đoàn người trên boong tàu, u ám mịt mờ, khí thế lạnh lùng, mạnh mẽ khiến người ta không dám tiến lên.
Tất cả mọi người nhìn vết thương trên cánh tay anh nhỏ m.á.u tong tong, ngấm xuống chiếc thảm màu khói quý giá.
Đột nhiên người anh run lên, anh quay người chạy đi, tốc độ kia nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, nhưng lúc bước xuống tầng một, anh dừng lại, yên lặng đứng trong góc tối nhìn về một phía đến thất thần.
Kha Mỹ Linh mặc váy cúp n.g.ự.c dài đến mắt cá màu đỏ như lửa, tóc làm theo kiểu công chúa, trang điểm nóng bỏng, xinh đẹp giống như phượng hoàng tắm lửa, sắc đẹp như hóa thành thực thể tỏa ra bốn phía, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mặc dù vừa mới đến nhưng Kha Mỹ Linh không hề mê mang hay sợ sệt, cô ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c đi quanh, sau đó vui vẻ chạy thẳng tới khu vực bày biện các loại đồ ăn ngon.
Trong suy nghĩ của cô, đại lão có thể bình an đến tận thế rồi đến tìm cô, sau đó còn khỏe như vâm xây dựng cứ địa an toàn cho nhân loại, vậy thì lát nữa cô mới tới gặp anh vậy.
Trời đất rộng lớn cũng chẳng lớn bằng ngũ tạng bản thân, vì thế Kha Mỹ Linh chuẩn bị lấp đầy cái bụng đã rồi tính tiếp! Có như thế cô mới có sức đi tìm người, đối mặt với nguy hiểm.
Oa, kem ba màu, sô cô la bốn vị, năm vị được đặt làm, vừa đưa vào miệng, phô mai chín một nửa đã tan ra, bánh ngọt làm từ bơ sữa động vật...
Còn có rất nhiều hoa quả, đồ uống, Kha Mỹ Linh vừa duy trì chút nhã nhặn cuối cùng của mình, vừa chậm rãi di chuyển trong khu đồ ăn, tranh thủ nếm mỗi loại một chút.
Vừa ăn, Kha Mỹ Linh vừa cảm động trước đồ ngon, vừa tiếc nuối không thể mở không gian ra, nếu không cô tuyệt đối sẽ quét hết đống đồ này vào!
Lúc ăn, trong đầu cô không nghĩ tới công nghệ chế tạo và bối cảnh liên quan đến đồ ăn, mà cô lại nghĩ tới chuyện tục tằng như tiền bạc và điểm hòa bình.