Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 816

Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:12:19
Lượt xem: 71

Tuy nhà họ Triệu bọn họ trước đây không có ông cụ che chở, nhưng cũng là đám phú nhị đại không lo ăn uống, làm sao nghĩ đến việc đi theo cha mình lại phải sống một cuộc đời khốn khổ.

Không ngờ ông cụ chỉ để trưng để ngắm thôi chứ không dùng được?

Cho nên sự hâm mộ, đố kỵ và hận thù trong mắt người khác, chỉ có thể trải nghiệm chân thật mới hiểu được, cuộc sống của tiểu bối nhà họ Triệu còn không dễ dàng bằng những gia đình vợ chồng công nhân viên bình thường.

Ít nhất còn có cha mẹ giúp tìm việc làm, giúp đỡ xử lý mọi việc. Những điều này tiểu bối nhà họ Triệu đều không được hưởng thụ.

Con cái về nông thôn thì về nông thôn, đi lính thì rèn luyện, đi học thì đi học, cũng có thể tự tìm việc làm, nhưng không được danh nghĩa của ông cụ, nếu không người ta sẽ lập tức cho rút lui.

Trong những năm qua, số tiền nhà họ Triệu thu được từ bà cụ đã chuẩn bị thấy đáy, hiện giờ bọn họ thực sự đang ăn tiền lương của mình.

Đàn ông nhà họ Triệu vì từ nhỏ đã được giáo dục có hệ thống, có chút năng lực, nhưng cũng chỉ có năng lực phần nào. Khi người khác nhắc đến, họ sẽ nói con cái nhà họ Triệu có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã tự mình lang bạt, không hề ỷ lại vào gia đình.

Nhưng để nói lăn lộn tạo nên tên tuổi thì không có, nhiều lắm là nhà họ Triệu tự thổi phồng lên, tung tin đồn thất thiệt, đến nỗi hiện giờ người nhà họ Triệu chỉ nhìn bề ngoài là tốt hơn chút.

Nhà đông người nên không thể miệng ăn núi lở, phụ nữ cũng phải đi tìm việc làm.

Thấy ông cụ cuối cùng cũng không còn bướng bỉnh nữa, mọi người đều tràn đầy chờ mong, cảm thấy ông cụ cuối cùng cũng già rồi, biết cách lấy lòng con trẻ.

Lại nói đến ông cụ, từ khi chuyển đến đây, người đến nhà thăm hỏi nườm nượp không ngừng nghỉ, cho dù phần lớn quà tặng trong nhà có bị đẩy ra ngoài thì vẫn chất đầy một kho chứa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-816.html.]

Chỉ có ông cụ có chìa khóa cửa kho, không ai có thể chạm vào, thỉnh thoảng ông ấy vui vẻ sẽ lấy một ít bánh ngọt, kẹo sắp hết hạn cho bọn trẻ ăn.

Nhưng nhiều thứ như vậy, ông cụ làm sao có thể sử dụng hết nên cách đây vài ngày ông ấy đã nhờ người tìm thông tin, tìm đến các bạn già ở thủ đô, đồng thời dự định đến thăm từng người một.

"Linh Bảo Nhi, hôm nay cháu có bận không?" Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Kha Mỹ Linh đang đưa bọn trẻ đi học, ông cụ vẫy tay hỏi từ xa.

Kha Mỹ Linh cười nói: "Không ạ, mặc dù cháu làm nhiều việc nhưng cháu thích sử dụng thời gian một cách hợp lý hơn, vì vậy cháu làm việc ba ngày một tuần, có bốn ngày nghỉ ạ!"

“Đúng lúc, cháu cùng ông cụ này ra cửa được không?”

Có rất nhiều quà, ông cụ sai bảo mẫu mượn chiếc xe ba bánh dùng để mua đồ ăn trong nhà ăn, sau đó phủ một lớp vải bố lên trên, không ai biết bên dưới thứ đồ tồi tàn như vậy lại chứa đầy đồ cao cấp!

Kha Mỹ Linh cười khẽ nói: "Ông nội, ông nói như vậy ai từ chối được ạ? Đã là nơi ông có thể đến thăm chắc chắn không phải là nhà bình thường."

“Cháu đoán sai rồi.” Ông cụ cười vẫy tay với cô, thần bí mở một góc bao tải lên, lộ ra hàng hóa cao cấp bên trong, đắc ý dào dạt nói: “Nhà ông đã chuyển đến đây được hai tháng rồi, quà người ta tặng chất đầy một phòng, không phải là con số có thể tưởng tượng, thậm chí còn không có chỗ để đặt chân.

Ông không phải là người yêu tiền, những món quà này đều là quà thực sự không thể từ chối được. Phần nhiều trong số đó là của người ông cho vay tiền trước đây, sau này gia đình họ phát đạt, nghe tin liền tới nhà tặng quà, còn mang cả vốn lẫn lãi.

Ông cống hiến hết mình cho tổ chức, nhưng cũng không ngốc, đồ vật mình đã dùng mạng phấn đấu, sao lại không cần? Hơn nữa, bây giờ bọn họ cũng không thiếu mấy cái này, có câu thăng mễ ân đấu mễ cừu*, ông không muốn coi tiền như rác!”

*Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.

Loading...