Ta đến làm vợ chàng - Chương 11 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:13:32
Lượt xem: 1,074
Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến Liễu Vân và Liễu Uyển, thở dài một hơi.
Khó trách tính cách hai cô nương này đều không ra gì.
Thiếu thốn tình thương rất nguy hiểm, tình thương thiếu hụt trong gia đình sẽ phải bù đắp từ những nơi khác.
Anan
Lựa chọn của ta lúc đó là liều mạng làm việc để lấp đầy chỗ trống.
Mà những người phụ nữ không có lựa chọn nào khác chỉ có thể bám víu vào chút ít sự dịu dàng và yêu thương đến từ thế giới bên ngoài để tìm kiếm sự giải thoát.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tú tài kia, người có vẻ ngoài ưa nhìn, nói năng nho nhã, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, được các cô nương yêu thích là điều bình thường.
Họ đều lớn lên trong sự vặn vẹo, một người ngang ngược ra mặt, một người âm hiểm trong bóng tối, trong cái gia đình ngột ngạt đó, họ xé xác lẫn nhau để chứng minh sự tồn tại của mình.
Đều không phải là người dễ bắt nạt.
Giá mà họ có thể sưởi ấm cho nhau thì tốt biết mấy, nhưng trớ trêu thay, họ lại thích cùng một người, và không ai chịu thua ai.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, họ làm cách nào để nghĩ ra cách tốt hơn để thoát khỏi hoàn cảnh này?
Suy đi tính lại, cuối cùng ta phát hiện ra ta đều đang suy nghĩ bằng kinh nghiệm của mình.
Họ chỉ là những tiểu cô nương chưa từng bước ra khỏi làng.
Thế giới của họ chỉ có vậy.
17
Liễu Gia vừa muốn giữ thể diện vừa không biết xấu hổ.
Ta không hề nghi ngờ rằng họ sẽ nghĩ cách để xin tiền ta.
Đúng lúc sắp đến Tết, nhà nhà đều rảnh rỗi đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè, một nhóm người tụ tập lại với nhau, chuyện phiếm là nhiều nhất.
Lúc này muốn truyền tin gì đó thật quá dễ dàng.
Ta thở dài mấy hơi ở đầu làng, chỉ nói rằng ta và A Thọ sống khó khăn, thật sự không có gì để phụng dưỡng cha mẹ.
Trần thẩm hát đôi với ta, nói rằng mẹ Liễu lén lút đến xin tiền ta, vừa đúng lúc bị bà ấy bắt gặp.
Truyền đi truyền lại, truyền đến tối, đã biến thành việc ta bị cha mẹ ép đến mức muốn chết.
Có người nói xấu ta vì ta ra ngoài làm việc, cũng có người thương ta tuổi còn trẻ đã phải gánh vác cả một gia đình, một người phụ nữ phải lăn lộn kiếm sống.
Lời đồn này truyền ra, người thương ta ngược lại nhiều hơn.
Năm nay, Liễu gia phụ mẫu bị người ta chỉ trích, con gái sắp c.h.ế.t cũng không đến giúp đỡ, bây giờ còn dám xin tiền, đến nỗi Liễu phụ phải phủ nhận trước mặt mọi người khi bị chê cười, ông ta không thể làm chuyện như vậy.
"Tam Oa sắp đến tuổi lấy vợ rồi, danh tiếng xấu thì ai muốn gả con gái cho?"
Trần thẩm lúc nào rảnh cũng đến tìm ta trò chuyện, đôi khi còn có các thẩm thẩm, tiểu tức phụ khác đến nữa.
Mấy người vây quanh lò sưởi vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Nghe nói nhà tú tài Tần cũng đến tìm họ rồi."
"Sao có thể không tìm chứ? Tần gia còn có chút tiền, ngươi xem ngay cả A Thọ và Vân Nương mà họ cũng không tha, sao có thể không để ý đến tiền nhà tú tài Tần chứ?"
"Hai nhà từ hôn rồi à?"
"Chưa, Tần tú tài không đồng ý, lão Liễu cũng đảm bảo rằng họ không phải loại người đó, miễn cưỡng giữ được hôn sự này."
Ta vừa cắn hạt dưa vừa không nói gì, nghe họ thảo luận sôi nổi.
A Thọ bóc một đống vỏ, đưa cho ta một đĩa nhỏ hạt dưa đã bóc vỏ, rồi chạy về bàn bên cạnh tiếp tục bóc hạt dưa.
Chúng ta nói chuyện, hắn không tham gia, chỉ ở cách ta không xa không gần.
"A Thọ cũng tốt đấy, nghe lời lắm, đứa nhà ta như con lừa cứng đầu ấy, nói gì cũng không nghe."
"Tiếc là hơi ngốc..."
Vừa nói ra lời này, bầu không khí vốn náo nhiệt liền lắng xuống, người nói cảm thấy mình lỡ lời, những người khác cũng nhìn ta.
Ta thành tâm thành ý: "A Thọ như vậy là tốt rồi, đổi người khác ta còn không thích đâu."
A Thọ ngừng động tác bóc hạt dưa, cúi đầu xuống, lộ ra vành tai đỏ bừng.
Chuyện này coi như bỏ qua.
Ta đang thấy buồn cười vì vẻ mặt ngại ngùng của A Thọ, thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thì thầm, có vẻ rất bí ẩn, nhưng tiếng thì thầm này đủ để mọi người trong vòng tròn này nghe thấy.
"Chuyện đó của hai người có hòa hợp không?"
Ta ngừng động tác ăn hạt dưa, kinh ngạc nhìn sang.
Những người khác nín cười, Trần thẩm sờ lên mặt ta: "Ôi chao, nóng đến mức có thể rán trứng rồi."
"A Thọ có hiểu không?"
Ta gạt tay dì Trần xuống: "Không biết mọi người đang nói gì, đi thôi đi thôi, trời tối rồi, cẩn thận trên đường về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-den-lam-vo-chang/chuong-11-het.html.]
Họ cười phá lên, vừa cười vừa rời khỏi nhà ta.
Nhịp tim ta vẫn chưa bình ổn, tiễn họ ra cửa, quay lại thấy A Thọ đang cúi người quét vỏ hạt dưa.
Ánh mắt ta đảo đi đảo lại, cố gắng không nhìn vào người hắn.
Haiz, nhưng mà, chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.
"A Thọ."
Ta gọi hắn một tiếng, hắn nhìn ta với ánh mắt không chút phòng bị, tràn đầy sự thoải mái và tin tưởng.
"Ta có phải là người tốt nhất với chàng không?"
Hắn gật đầu.
"Lời của nương tử chàng đều nghe đúng không?"
Hắn vẫn gật đầu.
"Nương tử bảo chàng làm gì, chàng đều sẽ làm đúng không?"
Hắn vẫn tiếp tục gật đầu.
Ta đi đến bên cạnh hắn, lấy chổi quét sang một bên, nghiêm túc nhìn hắn.
"Tối nay, ta dạy chàng một việc chàng chưa từng làm."
Sự thật chứng minh, đầu óc không được nhanh nhạy, nhưng bản năng và thiên tính không có vấn đề gì.
Nếu trong quá trình dạy học, hắn thà đừng thỉnh thoảng hỏi ta "Nương tử, như vậy có đúng không", rồi nhất định phải chờ câu trả lời của ta thì sẽ càng tốt.
18
Năm hết Tết đến, ta và A Thọ nghiên cứu mãi về việc gieo trồng mùa xuân.
Ta quay lại cửa hàng vải tiếp tục làm việc, đề nghị bà chủ dùng vải may một số bộ quần áo trưng bày, khách hàng nhìn thấy hiệu quả sẽ trực quan hơn.
Bà chủ rất thích ta, những đề xuất của ta bà ấy cơ bản đều nghe theo.
Tiền tiết kiệm ngày càng nhiều, đủ tiền rồi có thể mua nhà ở thị trấn rồi tự mở một cửa hàng.
Mỗi tối trước khi ngủ, ta phải đếm hết tiền một lần rồi mới đi ngủ.
Trước bữa ăn có nghi thức, trước khi ngủ cũng có nghi thức.
Ta và A Thọ nhắm mắt lại, ta nói hắn đáp.
"Trên đời này ai đối xử tốt nhất với A Thọ?"
"Nương tử."
"Người duy nhất A Thọ không thể rời xa là ai?"
"Nương tử."
"Trên đời này A Thọ yêu ai nhất?"
"Nương tử."
"Nếu chỉ có thể yêu nương tử bốn ngày, A Thọ sẽ chọn bốn ngày nào?"
"Xuân, hạ, thu, đông."
"Nếu chỉ có thể yêu nương tử ba ngày, A Thọ sẽ chọn ba ngày nào?"
"Hôm qua, hôm nay, ngày mai."
"Nếu chỉ có thể yêu nương tử hai ngày, A Thọ sẽ chọn hai ngày nào?"
"Ngày, đêm."
"Nếu chỉ có thể yêu nương tử một ngày, A Thọ sẽ chọn ngày nào?"
"Mỗi ngày."
"Thê men."
"Thê men."
Ta hài lòng thở dài một hơi, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy A Thọ nhỏ giọng tự hỏi tự đáp.
"Nương tử yêu ai nhất?
"Nương tử yêu tiền nhất."
Ta mở mắt ra trong bóng tối, nhịn cười đến gần bên cạnh chàng hôn lên má hắn.
"Nương tử cũng yêu A Thọ nhất."
(Hết truyện)