Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung - Phần 22
Cập nhật lúc: 2024-11-04 15:39:59
Lượt xem: 165
Mồng ba tháng chín năm thứ mười, Thừa Thanh Đế lập Minh Phi Thẩm thị làm Hoàng hậu. Từ đó, đế hậu sống bên nhau đến cuối đời, tình cảm ngày càng sâu đậm.
...
Ngày hai mươi tháng tám năm thứ mười lăm, Thừa Thanh Đế đích thân xuất chinh đến Tây Bắc, mười trận đều thắng bộ tộc Ngao Ngao. Thủ lĩnh bộ tộc Ngao Ngao bị bắt, trên đường khải hoàn giả vờ cắn lưỡi tự tử để dụ Thừa Thanh Đế lại gần, rồi bất ngờ rút d.a.o độc đ.â.m bị thương ngài.
Rạng sáng ngày hai mốt tháng tám năm thứ mười lăm, Thừa Thanh Đế băng hà.
Cùng ngày, Hoàng hậu Thẩm thị ở kinh thành không bệnh tật gì đột nhiên qua đời, hưởng thọ chỉ hai mươi bốn tuổi.
Ngày hai mươi lăm tháng tám, tin Thừa Thanh Đế băng hà truyền về kinh thành. Ba ngày sau, linh cữu được đưa về kinh, hợp táng cùng Hoàng hậu Thẩm thị tại lăng Minh An.
Hết -
Ngoại truyện:
Một nghìn năm sau, Minh An Đế lăng.
Ngọn đèn trường minh cháy suốt hơn nghìn năm khẽ lay động rồi tắt ngấm. Trong bóng tối vang lên tiếng gõ nhẹ.
"Là ở đây." Có người nói khẽ.
Sau một hồi ma sát trầm đục, cánh cửa chạm ngọc thủy tinh chủng của phòng mộ được mở ra.
"Bật đèn." Người đó lại nói.
"Khoan đã, chúng ta đi cả quãng đường nãy giờ mà chẳng gặp chuyện gì, có phải quá lạ không?" Một giọng khàn khàn cất lên.
"Không sao." Lần này là một giọng nam nhạt nhòa.
Sau tiếng sột soạt nhẹ, một ngọn đèn vàng vọt được thắp lên ở góc phòng mộ. Dưới ánh đèn có bốn người đứng, một người mặc đồ đen, đeo kính đen, một người thân hình to lớn, bụng khá phệ, một người mặc áo hoodie đứng ở góc, không thấy rõ vẻ mặt, người đứng giữa là một gã đầu trọc.
"Lạ kỳ lạ." Gã mập lên tiếng trước: "Dọc đường đi trong lăng mộ này có không ít đồ tốt, đến tận chính điện mộ rồi mà còn chẳng thấy ma nào."
Gã mặc hoodie có vẻ lạnh lùng đưa tay chạm vào đèn trường minh, sắc mặt hơi nhíu lại: "Ngọn đèn này vẫn còn ấm."
Gã trọc đầu vươn tay đập vào bờ m.ô.n.g mềm mại của gã mập: "Mày mở cửa mạnh quá nên làm cho đèn bị động khí sao?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Mẹ kiếp mày nói bậy, ông đây là chuyên gia. Hơn nữa, cái đèn c.h.ế.t tiệt đó ở phía sau quan tài, ông đây chỉ mở cái cửa thôi, có phải là gây bão đâu." Gã mập la lên.
Gã đeo kính đen huýt sáo, cười nói: "Vậy là gặp ma rồi. Không có bóng người mà tắt được đèn trường minh, không phải ma thường đâu."
Gã mập quăng cái ba lô nặng trĩu xuống đất: "Mặc kệ có ma hay không, trên đường đi cái gì nên lấy thì đã lấy, không nên lấy thì cũng lấy rồi, có sao đâu."
Bốn bức tường phòng mộ được trang trí với những bức tranh vẽ tường lộng lẫy bằng bột vàng, sát tường bày biện nhiều bộ đồ vàng bạc ngọc quý.
Chính giữa là hai quan tài gỗ trầm hương đặt song song, cỗ lớn hơn chạm khắc rồng vàng năm móng, cỗ nhỏ hơn vẽ bức tranh bách điểu chầu phượng.
Gã trọc đầu dường như vẫn còn do dự, ngước nhìn quanh phòng mộ một lượt rồi mới thở dài: "Mở quan tài đi, mở cái nhỏ trước."
Nắp quan tài ngàn năm bụi phủ được mở từng lớp, khi tấm ván gỗ lim cuối cùng được nhẹ nhàng dời đi, trong phòng mộ vang lên ba tiếng "đệt" đồng thanh.
"Trống rỗng?"
"Nói nhảm, không phải chỉ là không có xác thôi sao, có nhiều báu vật thế này mà mày mù à?" Gã mập thò tay vào, sờ một cái ấn vàng to bằng ngón cái.
"Đúng vậy." Gã đeo kính đen đẩy kính.
"Nhiều ngọc trai đen thế này, người phụ nữ này là nàng tiên cá biến thành à? Đống này là đá trà hương, cái này là gì, thanh lưu ly? Còn mấy miếng này là cái gì? Lão Tề nhìn xem." Gã mập đụng đụng vào gã đeo kính đen.
"Theo kinh nghiệm chăn bò nhiều năm của tôi, đây là xương bò sữa." Gã đeo kính đen nói.
"Dùng làm gì?"
"Không biết." Gã đeo kính đen trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có khi nàng ta muốn nấu một nồi trà sữa trân châu thêm thạch dừa?"
Gã mập tát cho anh ta một cái: "Nói bậy, thời đó có cái khỉ gì là trà sữa trân châu."
Gã mặc hoodie ngắt lời: "Đừng động vào đã, mở quan tài chính."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-dung-toan-hoc-tranh-sung-o-hau-cung/phan-22.html.]
Gã mập nhe răng cười, xoa xoa tay đi về phía quan tài chính, nói: "Cái này chắc chắn có nhiều đồ tốt hơn, các cục cưng yêu quý, ngoan ngoãn chờ ông đây sủng ái nhé."
Gã trọc đầu đá cho anh ta một cái: "Đừng có nói lung tung."
Nửa tiếng sau, gã mập thở hổn hển đẩy tấm ván quan tài cuối cùng ra.
"Má nó, cái này lắm nắp ghê."
Gã trọc đầu thò đầu vào nhìn: "Bên trong có hai bộ xương trắng ôm nhau."
"Ghê thật, tình cảm phết." Gã đeo kính đen nói.
"Còn gì nữa không?"
"Không còn gì khác, chỉ có một cái hộp." Gã trọc đầu nói.
"Để tôi mở, để tôi mở." Gã mập nhảy lên nói.
Gã mặc hoodie khẽ ngắt lời: "Tốt nhất đừng mở."
Gã mập chẳng thèm để ý, vươn tay đẩy luôn cái nắp hộp ngọc ra.
"Đệt?"
Mọi người xúm lại xem, chỉ thấy bên trong là một đống giấy vụn màu xám.
"Mẹ kiếp, vừa nãy đây là tờ giấy có chữ." Gã mập tiếc nuối nói: "Tiếc là tôi mới nhìn một cái đã hóa thành tro."
Sắc mặt gã mặc hoodie hơi biến đổi, nhìn về phía hai bộ hài cốt trong quan tài.
"Đây chắc là thứ rất quan trọng với chủ mộ. Tình hình không ổn lắm."
"Xin lỗi." Gã mập giật mình, vội vàng đậy nắp hộp lại đặt về chỗ cũ, còn niệm một câu A Di Đà Phật.
"Đi nhanh." Trên mặt gã đeo kính đen cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
"Không phải..." Gã mập nhặt cái ba lô đầy vàng bạc châu báu của mình lên, vội vàng đi theo ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Mù ơi, tao thấy suy đoán trà sữa trân châu của mày có lý đấy, mày đoán xem trên tờ giấy viết gì?"
"Gì?"
Một đoàn người đi ra khỏi phòng mộ, gã mập lẩm bẩm một câu.
Gã trọc đầu sững người, mặt đầy vẻ ghê tởm đá cho anh ta một cái: "Mày có bệnh à, đầu óc toàn rác rưởi."
"Không phải, thật mà..."
Bốn bóng người biến mất ở khúc quanh của đường hầm mộ, cánh cửa đá nặng nề của phòng mộ nhẹ nhàng khép lại.
Ngọn đèn trường minh lay động một cái, rồi lại sáng lên.
Một giọng trầm thấp vang lên từ từ trong phòng mộ:
"Thẩm Phi Anh, tốt nhất nàng nên giải thích rõ cho trẫm, ba chữ đó rốt cuộc là gì."
Không khí đông cứng lại một lúc, rồi vang lên một giọng nữ yếu ớt:
"Anh anh ưm ưm..."
Bên dưới là phần giới thiệu của bộ truyện | Giày Không Hợp Chân, Người Không Hợp Duyên | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu mọi người thấy hứng thú có thể tìm đọc theo tên nhé!
Khi tin bạch nguyệt quang của Bùi Hoài hòa ly truyền đến, ta đã biết, bọn ta cũng sắp hòa ly rồi.
Sau hơn một tháng chiến tranh lạnh, lúc hắn ta mua điểm tâm cho bạch nguyệt quang, tiện tay nhét vào lòng ta một hộp bánh hạt đào:
"Cũng đâu quên phần nàng, còn làm gì nữa chứ."
Ta không cãi không làm ầm lên, mỉm cười nhận lấy.
Hắn ta có vẻ hơi ngạc nhiên, vô thức sờ vào hộp bánh gạch cua trong n.g.ự.c áo. Đó là món yêu thích của bạch nguyệt quang của hắn ta.
Hôm nay là sinh thần của nàng ta, Bùi Hoài chạy khắp kinh thành để mua quà cho nàng ta. Còn bánh hạt đào của ta, chỉ là món quà kèm.
Nếu là trước kia, chắc chắn ta đã làm ầm lên rồi. Nhưng lần này, ta mệt mỏi rồi.
- Giày Không Hợp Chân, Người Không Hợp Duyên -