Ta giả chế.t thành toàn cho hoàng đế và bạch nguyệt quang - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-10 23:15:26
Lượt xem: 1,497
5
Kỳ thật Sở Kỳ An thích Tống Thư, năm đó ở kinh thành, căn bản không phải là bí mật.
Chỉ là lúc trước Sở Kỳ An chỉ là một thứ Hoàng tử không được sủng ái, cho nên không ai để ý đến hắn mà thôi.
Bây giờ thì khác, Sở Kỳ An đã là hoàng đế.
Bắc An vương cưới Tống Thư ngày đêm thấp thỏm bất an, sợ hãi thù đoạt thê chọc giận hoàng thượng, vì vậy vội vàng viết giấy hòa ly, đưa Tống Thư trở về.
Ngày đầu tiên Tống Thư hồi cung, liền đến gặp ta.
Nàng ta còn đẹp hơn cả trong tranh, một thân váy dài bằng vải sa mỏng màu xanh lá cây, thanh lệ thoát tục.
Lúc đó, ta đã được phong làm quý phi, ngôi vị hoàng hậu vẫn còn bỏ trống.
Tống Thư sau khi hồi cung tuy rằng còn chưa có danh phận, nhưng ai cũng biết, Sở Kỳ An yêu nàng ta mười mấy năm, hiện giờ rốt cuộc đã có được nàng ta.
Cho nên nàng ta nhất định là người được chọn cho ngôi vị hoàng hậu.
Bản thân Tống Thư hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này.
Vì vậy lúc gặp ta lần đầu tiên, nàng ta không hề hành lễ với ta, chỉ cười nói:
"A, ngươi quả nhiên rất giống ta.”
"Cung nhân bên cạnh Kỳ An nói, hắn mỗi lần ở cùng ngươi, đều phải dập tắt nến đầu giường, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì lúc ánh sáng lờ mờ, ngươi sẽ càng giống ta hơn.
"A, đúng rồi, ngươi cũng mặc váy màu xanh lá cây."
Tống Thư liếc mắt nhìn ta một cái, thản nhiên cười nói: "Đáng tiếc, họa hổ họa bì nan họa cốt, ngươi mặc không đẹp bằng ta đâu."
Ta gật đầu: "Hiểu rồi, Tống cô nương thích màu xanh lá cây, vừa lúc ta có quà muốn tặng ngươi."
"Quà gì?"
Ta vỗ tay.
Ngân Kiều lên tiếng đáp lại, dâng lên một chiếc mũ màu xanh lá cây.
Ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Thư tức giận đến tím tái.
Nàng ta trở về cáo trạng với Sở Kỳ An.
Buổi tối, Sở Kỳ An đến tìm ta.
Ta lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi như vậy.
Sở Kỳ An nói: "Ngươi gây khó dễ cho Thư nhi?"
Ta nói: "Không có a, ta hảo tâm tặng nàng ta quà, còn chọn màu sắc nàng ta thích nhất."
Sở Kỳ An tức giận.
Từ đó về sau, hắn liền không đến cung của ta nữa.
Trước kia Sở Kỳ An có được bảo bối gì tốt, đều sẽ đưa cho ta trước tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-gia-chet-thanh-toan-cho-hoang-de-va-bach-nguyet-quang/chuong-3.html.]
Nhưng hiện tại, bất kể là vải vóc Giang Nam tiến cống, hay là vẹt Tây Vực dâng lên, đủ loại trân bảo kỳ dị đều được đưa đến chỗ Tống Thư.
Thậm chí có một lần, Ngân Kiều đến ngự thiện phòng lấy canh tổ yến đường phèn của ta, cũng bị đầu bếp khó xử nói:
"Cô nương, thật ngại quá, gần đây trong cung huyết yến khan hiếm, hoàng thượng nói Tống cô nương thân thể yếu ớt, ưu tiên cho nàng ấy trước."
Tống Thư ngay cả món ngọt ta thích nhất cũng cướp mất, nhưng nàng ta dường như vẫn cảm thấy chưa đủ.
Một lần, lúc gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng ta chỉ vào ngọc bội bên hông ta:
"Khí chất của quý phi không hợp với ngọc bội này, không bằng cho ta thì sao?"
Ta không đồng ý.
Anan
Ngọc bội kia rất đắt, phỉ thúy làm nền, bên ngoài dùng vàng khắc cành trúc làm điểm xuyết.
Nhưng ta không cho Tống Thư, không phải vì ngọc bội này đắt, mà là bởi vì nó là món quà đầu tiên Sở Kỳ An tặng ta.
Sau đó trong cung biến, ta đeo nó cùng Sở Kỳ An đồng sinh cộng tử.
Ta càng không cho, Tống Thư lại càng muốn, lúc đôi co, Sở Kỳ An đến.
Tống Thư lập tức quỳ xuống: "Quý phi nương nương, là thần nữ thất lễ, thần nữ chỉ là chưa từng thấy qua ngọc bội nào đẹp như vậy, nhịn không được nhìn thêm hai lần."
Nàng ta đôi mắt hạnh long lanh nước, trên má còn vương một giọt lệ, ta thấy mà thương.
Sở Kỳ An nhíu mày, hắn bước nhanh tới, đỡ Tống Thư dậy:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tống Thư khóc:
"Hoàng thượng, thiếp thật sự chỉ là nhìn thấy ngọc bội này, trong lòng vô cùng thích, cho nên nhịn không được cứ nhìn chằm chằm.
"Nhưng quý phi nương nương lại nói thiếp thèm muốn ngọc bội này, chẳng lẽ là muốn buộc tội thần thiếp?"
Tống Thư nhìn về phía ta: "Nương nương, thần nữ thật sự không có ý này..."
Ta thở dài.
Tống Thư nếu đi diễn kịch, e rằng đã là đệ nhất danh ca.
Sắc mặt Sở Kỳ An trầm xuống.
Hắn nhìn ngọc bội kia, nói với ta:
"Quý phi, chỉ là một khối ngọc bội mà thôi, ngươi cho Thư nhi đi."
Hắn không nhớ đây là lễ vật gặp mặt hắn tặng ta rồi.
Tống Thư đứng sau lưng Sở Kỳ An, nhếch môi với ta, lộ ra nụ cười đắc ý.
Ta coi như không nhìn thấy nàng ta, thản nhiên nói: "Dựa vào cái gì?"
Sở Kỳ An còn muốn giảng đạo lý với ta: "Quý phi, ngươi đi theo trẫm nhiều năm như vậy, đồ tốt trên đời này ngươi cái gì cũng có.”
"Thư nhi thì khác, nàng ấy ở Bắc địa nhiều năm như vậy, chịu rất nhiều khổ cực.”
"Nàng ấy cũng không phải người thích vàng bạc châu báu, những thứ khác nàng ấy phần lớn đều không có hứng thú, khó khăn lắm mới có một thứ yêu thích như vậy, ngươi nhường cho nàng ấy một chút thì không được sao? Dù sao cung của ngươi, loại ngọc bội này nhiều vô số kể."