Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta giả chế.t thành toàn cho hoàng đế và bạch nguyệt quang - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-06-10 23:19:09
Lượt xem: 1,982

Nhưng dù sao cũng đã làm hoàng đế ba năm, uy nghiêm của thiên tử càng thêm nặng nề, lúc không biểu lộ cảm xúc, rất dễ khiến người ta sợ hãi.

 

Con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Sở Kỳ An nhìn chằm chằm ta.

 

Hắn lạnh lùng nói: "Gặp lại rồi, Khương Tụng."

 

Năm đó ở vương phủ, người trước mặt gọi ta là Khương Tụng, lúc riêng tư thì gọi ta là A Tụng.

 

Sau khi Tống Thư hồi cung, hắn liền không gọi tên ta nữa, chỉ xa cách lạnh nhạt gọi ta là quý phi.

 

Hiện giờ tuy rằng là mang theo tức giận gọi tên ta, nhưng lại có mấy phần ý tứ muốn thân cận.

 

Căn phòng trong tửu lâu này là do ta bao trọn quanh năm, lúc này Sở Kỳ An xem như là khách, bởi vậy ta muốn xoa dịu bầu không khí một chút:

 

"Đi đường xa xôi, công tử nhất định là khát nước rồi.”

 

"Người đâu, dâng trà."

 

Cửa phòng mở ra, thiếu niên Tây Vực cao lớn anh tuấn kia đi vào, bắt đầu pha trà.

 

Sở Kỳ An liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt lập tức đen lại:

 

"Trong tửu lâu này không còn nữ tỳ nào khác sao! Sao lại để ngươi đến hầu hạ chuyện rót trà thế này?"

 

Thiếu niên Tây Vực vội vàng hành lễ: "Bẩm công tử, nữ tỳ chúng ta có, chỉ là cô nương ngày thường đều để tiểu nhân hầu hạ."

 

Hắn không nói còn đỡ, vừa nói, sắc mặt Sở Kỳ An càng thêm khó coi.

 

Thiếu niên Tây Vực nhìn ra Sở Kỳ An sắc mặt không tốt, cảm thấy mình nói sai rồi, vội vàng giải thích:

 

"Kỳ thật cũng không phải chỉ có mình tiểu nhân.”

 

"Còn có bảy vị huynh đệ khác, tám người chúng ta thay phiên nhau."

 

Nói thế nào nhỉ.

 

Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Sở Kỳ An một cái.

Anan

 

Cảm giác như cắm thêm một sợi dây vào đầu hắn, hắn lập tức có thể nổ tung như pháo hoa vậy.

 

Ta thở dài, phất tay, cho thiếu niên Tây Vực lui xuống.

 

Sở Kỳ An lạnh lùng nhìn ta.

 

Hắn nói: "Vì sao lại lừa gạt ta?"

 

Ta rót nước: "Công tử uống trà nhuận họng trước đã."

 

"Trẫm đang hỏi nàng, vì sao lại lừa gạt trẫm!"

 

Không nhịn được nữa.

 

Ta ném ấm trà lên bàn, nước trà văng tung tóe.

 

"Chứ còn có thể thế nào nữa?"

 

Ta lạnh lùng nói:

 

"Sở Kỳ An, nếu không lừa gạt chàng, ta có thể ra khỏi đó sao?”

 

"Không ra khỏi lãnh cung, ta phải bị chàng nhốt ở đó bao nhiêu năm nữa?”

 

"Trong lãnh cung cơm canh đều là đồ thiu, chăn nệm chỉ có một lớp, chàng có nhìn thấy vết sẹo trên tay ta không? Là do năm đó bị tê cóng mà ra.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-gia-chet-thanh-toan-cho-hoang-de-va-bach-nguyet-quang/chuong-9.html.]

"Ta đương nhiên phải lừa gạt chàng, đương nhiên phải giả chế.t, nếu không, ta đã sớm chế.t trong lãnh cung rồi!"

 

Ánh mắt Sở Kỳ An dừng lại trên cánh tay ta, vết sẹo do tê cóng vô cùng chói mắt.

 

Trong mắt hắn lóe lên đau lòng, lóe lên áy náy, lóe lên hối hận.

 

Lúc mở miệng lần nữa, ngữ khí đã dịu xuống:

 

"A Tụng, đúng là đã để nàng chịu ủy khuất rồi.”

 

"Nhưng ta sẽ không để nàng chế.t đâu."

 

Ta không nói gì.

 

Trong phòng yên tĩnh rất lâu.

 

Rất lâu sau, Sở Kỳ An nhẹ nhàng đặt một vật lên bàn, đẩy về phía ta.

 

Là miếng ngọc bội kia.

 

Hắn lại tìm thợ thủ công làm vỏ bọc, ngọc bội sáng bóng, hiển nhiên vẫn luôn được hắn đeo trên người:

 

"Ba năm nay, ta vẫn luôn đeo nó bên mình.”

 

"Ta rất hối hận, hối hận vì sao lúc trước lại không nhận ra đây là lễ vật định tình của chúng ta.”

 

"Ta luôn mơ thấy nàng, mơ thấy nàng từ phủ thừa tướng ám sát trở về, cả người đều là vết thương, nằm trên giường nhưng vẫn cười an ủi ta, nói là không đau chút nào.”

 

"Còn có trên đường đoạt vị, nàng lưng trúng ba mũi tên, hộ tống ta xông vào trong cung cướp được di chiếu của phụ hoàng... Giây phút thành công đó, nàng nói với ta..."

 

Sở Kỳ An giả giọng điệu của ta lúc đó:

 

"‘Thật tốt quá! Kỳ An, sau này chàng chính là hoàng đế rồi, sẽ không còn ai dám bắt nạt chàng nữa."

 

Giọt nước ấm nóng rơi trên ngọc bội, Sở Kỳ An che mặt lại, không cho ta nhìn thấy dáng vẻ hắn rơi lệ.

 

Ta im lặng một lúc, nhỏ giọng nói:

 

"Hoàng thượng, ngọc quả thật rất đẹp.”

 

"Nhưng vỡ rồi chính là vỡ rồi, cho dù có cưỡng ép ghép lại, thì vẫn là vỡ."

 

Thân thể Sở Kỳ An run lên.

 

Hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ vô tận.

 

Cuối cùng hắn cũng nói ra câu kia: "A Tụng, xin lỗi nàng."

 

Ta lắc đầu: "Không có gì phải xin lỗi."

 

Sở Kỳ An luống cuống mở miệng, muốn giải thích: "A Tụng, người ta yêu là nàng.”

 

"Chuyện năm đó ta có nỗi khổ tâm, chuyện triều chính nàng không hiểu..."

 

Ta cắt ngang lời hắn: "Hoàng thượng, ta hiểu."

 

Sở Kỳ An sững sờ.

 

Ta mỉm cười:

 

"Ta biết chàng muốn nói với ta, môn sinh của Tống gia trải rộng khắp triều đình, chàng vừa mới lên ngôi, cần thế lực của Tống gia mới có thể ngồi vững ngôi vị.”

 

"Cho nên cho dù trong lòng chàng rất rõ ràng, độc không phải là do ta hạ, mà là do Tống Thư tự biên tự diễn, nhưng vẫn phải dỗ dành nàng ta, phối hợp với nàng ta, cho nên chỉ có thể phạt ta vào lãnh cung.”

 

"Chàng còn muốn nói, phạt ta vào lãnh cung, Tống gia mới cảm thấy ta sẽ không uy h.i.ế.p đến ngôi vị hoàng hậu của Tống Thư, từ đó không ra tay với ta - kỳ thật chàng đang bảo vệ ta, có đúng không?"

Loading...