Ta Kết Hôn Với Hoàng Thúc Của Thái Tử - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:13:13
Lượt xem: 3,405
2
Sau khi làm Thái tử tức giận bỏ đi, rồi đuổi hết những kẻ xem trò đi, chúng ta mới vào trong nhà.
Tâm Nam lúc này mới dám òa khóc trong lòng ta.
Muội ấy khóc rất thương tâm, khóc đến không thở nổi, một câu cũng không nói được.
Tim ta như bị bóp nghẹt, chỉ có thể vô vọng vỗ về lưng muội ấy.
Cha mẹ cũng đau lòng không thôi, nhưng không biết làm thế nào, chỉ có thể thở dài trong phòng.
Lâu sau, Tâm Nam mới ngừng khóc, giọng khàn khàn nói:
"Cha, mẹ, tỷ tỷ, Tâm Nam nguyện ý thử hôn, mọi người hãy đi báo với Thái tử, con có thể đi."
"Không được!" Ta không suy nghĩ mà lập tức từ chối.
Tâm Nam tính tình nghịch ngợm, lại ngây thơ trong sáng, nếu vào cung, nhất định sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.
Dù ta có bảo vệ nàng, cũng e rằng không có ích gì.
Huống chi, Thái tử chỉ để ý đến dung mạo của muội ấy, không thật sự thích muội ấy, chỉ vì một phút hứng thú mà hủy hoại cả đời Tâm Nam, ta không cam lòng!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta cắn răng nói:
"Sáng mai con sẽ vào cung cầu xin Hoàng thượng, hoặc con sẽ cầu xin Thái tử, nhận sai với hắn. Con sẽ tìm mỹ nhân khắp thiên hạ đưa vào Đông cung, chỉ cần hắn không động đến muội nữa."
Chỉ cần không động đến muội muội của ta, dù hắn có ba vạn mỹ nhân trong Đông cung, ta cũng coi như không thấy.
Quyết định như vậy, ta bàn với cha, sáng mai sẽ cùng ông vào cung diện kiến Thánh thượng.
Cha cũng nói, chỉ cần Hoàng đế thay đổi ý định, ông có thể giao lại binh quyền.
Trước khi đi ngủ, ta đã nghĩ đến hàng ngàn vạn khả năng.
Ta nghĩ Hoàng đế có thể sẽ nổi giận, Thái tử sẽ làm thế nào để đoạt lấy.
Nhưng ta vạn vạn không ngờ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vị Vương gia mà ta nói thử hôn đã đến.
3
"Ngươi nói gì?" Ta giật mình suýt làm gãy chiếc trâm cài trong tay, chỉ cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Thúy lại nhắc lại lần nữa: "Là thật, tiểu thư, Thần Vương gia đã đến, nói là đến để người thực hiện lời hứa."
Lời hứa? Lời hứa gì?
Ta với vị Vương gia này chưa từng quen biết, nhưng ta không nhớ mình đã hứa với y điều gì.
Khả năng duy nhất chính là...
Tiểu Thúy gật đầu, bày tỏ sự khẳng định: "Ngài ấy nói đến để thử hôn, thánh chỉ cũng mang theo rồi."
Cho đến khi ta bước vào tiền sảnh, thấy Thần Vương với khuôn mặt tràn đầy niềm vui, ta mới tin rằng điều này là thật.
Thần Vương thấy ta, trước tiên đưa cho ta một gói kẹo cưới, sau đó hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-ket-hon-voi-hoang-thuc-cua-thai-tu/phan-2.html.]
"Khi nào thì thử hôn? Ở nhà nàng hay nhà ta, ta đều đồng ý hết."
Ngừng một lát, ngài lại tiếp lời: "Nếu thử hôn hài lòng, có thể chuyển thành chính thức không? Bản vương muốn có danh phận."
Ta ngây người, quay đầu nhìn cha ta bên cạnh.
Cha còn ngạc nhiên hơn ta.
Thấy chúng ta đều im lặng.
Thần Vương từ ống tay áo rút ra thánh chỉ rồi mở ra.
Nội dung thánh chỉ giống hệt như thánh chỉ mà Thái tử mang đến ngày hôm qua, chỉ khác là từ "gả cho Thái tử làm chính thê" đã đổi thành "gả cho Thần Vương làm thê".
Chỉ trong một đêm, ta từ Thái tử phi biến thành Thần Vương phi.
Thần Vương như đang khoe bảo vật, đưa thánh chỉ đến trước mặt ta: "Thánh chỉ ta mang đến rồi, sính lễ cũng đã mang đủ, tất cả là một trăm lẻ tám mâm, không ít hơn so với Thái tử."
Điều này cũng phải ganh đua sao?
Ta còn chưa kịp mở miệng, thì có người báo rằng Thái tử đã đến.
4
Chúng ta lại ra cửa nghênh đón, Thần Vương cũng đi cùng.
Thái tử trông thảm hại hơn nhiều so với đêm qua, đôi mắt đỏ ngầu, tóc cũng rối tung như vừa bị pháo nổ qua.
Vừa thấy ta, hắn liền lớn tiếng mắng:
"Hà Tân Bắc, ngươi là đồ đê tiện! Ngươi sớm đã tư tình với kẻ khác phải không!
"Ta chỉ muốn nạp muội muội ngươi làm thiếp, ngươi liền tức giận với ta! Thì ra là ngươi đã cùng hoàng thúc có tư tình rồi! Ngươi là đồ dâm phụ!"
Ta thấy quả thật là đầu óc hắn đã bị pháo nổ.
Sáng sớm đã bị người ta đến cửa mắng, cơn giận của ta cũng bùng lên.
Ta vừa định mắng lại, Thần Vương chậm rãi mở miệng:
"Thái tử quả nhiên thiếu người hầu hạ."
Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên nhìn y.
Thần Vương tiếp tục nói: "Sáng dậy mà không súc miệng sao? Miệng thật thối."
Ta không nhịn được mà bật cười.
Mắng giỏi quá, thích nghe.
Mặt Thái tử từ đỏ chuyển sang xanh, nhìn vị hoàng thúc này, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Ai da, cầm kỳ xạ kỵ không bằng đã đành, đến mắng người cũng không lại.
Ta cũng thấy thay hắn uất ức.
Thái tử lại tức giận bỏ đi.
Không biết sáng sớm đến đây để bị mắng có ý gì.