Ta Kết Hôn Với Hoàng Thúc Của Thái Tử - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-08-22 02:14:38
Lượt xem: 3,190
11
Vụ án mẫu gia Quý phi buôn lậu muối quan đã làm chấn động triều đình.
Hoàng đế tức giận, hạ lệnh cho Thần Vương điều tra kỹ lưỡng, nhất quyết phải vạch trần hết những tội ác mà mẫu gia Quý phi đã làm suốt những năm qua.
Thần Vương nhận lệnh, dĩ nhiên sẽ không bao che, y đích thân đến nơi căn cơ của Thẩm gia để điều tra.
Thế là, việc Thẩm gia buôn lậu muối quan, tham ô tiền cứu trợ thiên tai, thậm chí con trai trưởng của Thẩm gia cướp đoạt dân nữ, đánh c.h.ế.t người ngay trên phố, tất cả đều bị phơi bày ra ánh sáng.
Suốt những năm qua, Quý phi được sủng ái, lại sinh ra Thái tử, nên gia đình bà ta cũng theo đó mà hùng mạnh.
Hoàng đế không có Hoàng hậu, bà ta làm chủ hậu cung bao năm, tính tình ngày càng cao ngạo, không hề kiềm chế gia tộc.
Thẩm gia ở địa phương đã trở thành một thế lực lớn, gây ra không ít oán giận trong dân chúng.
Giờ đây, khi Thẩm gia bị Hoàng đế điều tra, những người dân trước đây không dám lên tiếng đều tranh nhau tố cáo tội trạng của Thẩm gia, sợ rằng gia tộc này còn có cơ hội sống sót.
Nhưng trên đường trở về kinh, Thần Vương lại gặp chuyện.
Khi Tiểu Thúy báo cho ta biết Thần Vương mất tích, ta đã kinh ngạc đến mức ngất xỉu.
Lần nữa tỉnh lại, bên giường là ngự y và đại cung nữ được phái đến từ trong cung.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Vương gia thế nào rồi? Có tin tức gì về Vương gia không?"
Đại cung nữ quan sát thần sắc của ta, thấy ta lo lắng không phải giả vờ, mới nói:
"Vẫn chưa có... Nhưng Vương phi yên tâm, Vương gia phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không bỏ lại Vương phi một mình."
Ta rõ ràng là rất suy sụp, cố gắng giữ vững để nói tiếp:
"Hoàng thượng cũng phải giữ gìn long thể, không nên quá lo lắng."
Đại cung nữ lại an ủi ta vài câu, thấy ta có vẻ mệt mỏi, liền cáo lui.
Nàng vừa rời đi, ta liền xua đuổi mọi người.
Tiểu Thúy đưa cho ta một phong mật thư.
Dù biết rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch, tay ta vẫn không khỏi run rẩy.
Mở thư ra, bên trong là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của Chu Nghiễn Thanh.
"Yên tâm, ta không sao."
Không có lời hỏi thăm thừa thãi, cũng không có nhiều cảm xúc.
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại mang đến cho ta sự an tâm vô hạn.
Thần Vương đã mất tích, lúc này ta phải đóng vai một thê tử lo lắng cho chồng.
Tiệc thưởng hoa không thể tiếp tục được.
Ta liền tung tin ra ngoài rằng Vương phi ngày ngày lo âu, tâm trạng nặng nề, nằm liệt giường.
Những phu nhân từng thân thiết với ta lần lượt gửi thiệp thăm bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-ket-hon-voi-hoang-thuc-cua-thai-tu/phan-6.html.]
Ta đều không tiếp, chỉ nằm trên giường lặng lẽ rơi lệ mỗi ngày.
Trong kinh truyền tai nhau, Thần Vương mất tích, Vương phi cũng sợ là không qua khỏi, đúng là tạo nghiệp cho phủ Thần Vương.
Thời gian trôi qua, tin tức truyền đến tai Hoàng đế.
Giận dữ nhưng cũng lo lắng, ngài sợ rằng con trai chưa về mà con dâu đã mất mạng.
Ngài hạ chỉ bảo các phu nhân của vài đại thần đến khuyên nhủ ta nhiều hơn.
Có chỉ dụ của Hoàng đế, các phu nhân ra vào phủ Thần Vương thuận tiện hơn nhiều.
Nhờ đó, dù Chu Nghiễn Thanh tạm thời không có ở kinh thành, cũng có thể bàn bạc kế hoạch với các đại thần.
12
Ngày hôm đó, một vị khách không mời mà đến.
Thái tử đã lâu không gặp lại đến thăm, so với vẻ tiều tụy của ta, mặt hắn hồng hào, trông như có chuyện vui lớn.
Phải, đối với hắn thì đây đúng là chuyện vui lớn.
Trong lòng ta thầm chê cười hắn đến giả vờ cũng không buồn làm, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ gì.
Ta hỏi: "Thái tử đến đây có việc gì?"
Thái tử vừa nhìn ta vừa lắc đầu:
"Lần trước gặp, Vương phi còn vẻ đắc ý. Ta đã nói rồi, nhất định sẽ không để ngươi đắc ý lâu."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta lạnh mặt, ngồi trên ghế không nói một lời.
Thái tử từ từ tiến lại gần ta: "Thần Vương c.h.ế.t rồi, ngươi chẳng phải sẽ thành quả phụ sao? Bây giờ cúi đầu với ta, ta sẽ xin phụ hoàng ban ngươi làm trắc phi của ta, thế nào?"
Chu Nghiễn Thanh quá lâu không xuất hiện, Thái tử từ thận trọng ban đầu đến nay đã trở nên cuồng vọng, hắn tin chắc rằng Chu Nghiễn Thanh đã chết.
Bị Chu Nghiễn Thanh đè đầu suốt bao năm, giờ y c.h.ế.t rồi, Thái tử tự nhiên không thể kiềm chế được sự đắc ý.
Ta nghe hắn nói, cười lạnh lùng:
"Thái tử coi ta là gì? Ta dù có ở cùng một con chó, cũng không bao giờ cúi đầu trước ngươi.
"Ngươi có gì hơn được Thần Vương? Dù y c.h.ế.t rồi, ngươi cũng mãi mãi không bằng y!"
Thái tử quả nhiên bị kích động, giơ tay lên định đánh ta.
Ta chưa để hắn chạm vào mình, liền phản đòn, quật ngã hắn xuống đất và đánh hắn vài cái thật mạnh.
Ta đã nói rồi, hắn không đánh lại ta đâu.
Nói cũng không lại, mà còn bị đánh một trận.
Thái tử giận dữ, miệng lầm bầm chửi rủa: "Hà Tân Bắc! Ngươi cứ chờ đó! Ta có thể g.i.ế.c được Thần Vương, cũng có thể g.i.ế.c ngươi! Y tốt đến vậy, ngươi đi mà bồi táng cho y đi!"
Nghe những lời hắn nói, ta kinh ngạc đến mức lật đổ tấm bình phong bên cạnh.
Mà phía sau bình phong, đang ngồi là phụ thân hắn.