Ta Không Cần Dây Dưa - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-12 18:11:04
Lượt xem: 201
Sau đó...... Nàng ta vừa rồi còn vui vẻ, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vành mắt cũng hơi đỏ.
Tiết Uyển Ninh sững sờ hết nhìn Tiết phu nhân rồi lại nhìn ta, hai mắt rưng rưng.
“Thì ra...... Thì ra là như vậy...... Đều là ta không tốt, là ta chiếm mất thân phận của ngươi, mong hãy cho ta một ít thời gian, ta chắc chắn sẽ rời đi…"
Nàng ta nói xong, bỗng nhiên không khống chế được ngã về phía sau.
Thấy vậy ta ngẩn ngơ.
“Uyển Ninh!”
Tiết phu nhân vội la lên: "Mau, mau gọi đại phu!
Cách đó không xa, hai công tử quần áo ngăn nắp cũng chạy tới, hoảng hốt kiểm tra tình huống của Tiết Uyển Ninh.
Một người trong số đó còn đụng mạnh làm ta mất cân bằng, suýt chút thì ngã.
Ta thừa nhận, ta đã bị luống cuống trong khoảng thời gian ngắn, nhưng khi tay ta sờ lên mạch của cô ta, ta ngay lập tức hiểu được.
Chỉ là giả vờ chóng mặt.
Cái chiêu này ta biết thừa nhé!
Trước kia khi đi theo sư phụ ta đi từ Nam ra Bắc, ta cũng từng bắt mạch cho không ít quan to, quý nhân, các ái thiếp, địa chủ,...
Vài ba cái chiêu trò cũ mèm, ta chưa thấy qua hàng trăm lần thì cũng phải là hàng nghìn lần!
“Cô ta không ngất, yên tâm đi.”
Một vị ca ca của ta trừng mắt nhìn ta, tức giận nói: "Không chóng mặt cái gì mà không chóng mặt, Uyển Ninh đã như vậy rồi, ngươi là ai, còn đứng ở chỗ này nói khoác!"
Ta cũng không thèm quan tâm hắn, đi lên phía trước hung hăng véo mạnh vào người của Tiết Uyển Ninh.
Chỉ là lông mi hơi run rẩy, chứ vẫn chưa tỉnh.
Cái tên ngu ngốc kia lại trừng mắt quát: “Cô làm cái gì vậy, nếu Uyển Ninh xảy ra chuyện gì, ta..."
Nếu đã như vậy......
Ta đẩy hắn ra chỗ khác, lại từ trong tay áo lấy ra phấn thơm đặc chế của ta, đặt ở dưới mũi Tiết Uyển Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-khong-can-day-dua/chuong-2.html.]
Lần này, cuối cùng ả cũng tỉnh.
Bị mùi đánh thức.
Nàng ta trong phút chốc biểu tình vặn vẹo, rất nhanh đã tỉnh táo lại, yếu ớt nói: "Mẫu thân, ca ca, ta... ta không sao, ta chỉ là khi nghe tin tức này, ta nhất thời bị dọa sợ, đau thương quá độ không thể tỉnh táo lại, nên mới..."
“Khiến mọi người phải lo lắng rồi.”
Tiết phu nhân lúc này mới yên lòng, lôi kéo tay cô ta dịu dàng trấn an một hồi, còn cam đoan, cho dù là ta trở lại, vị trí của Tiết Uyển Ninh ở phủ Bá tước cũng sẽ không thay đổi.
Nàng vẫn sẽ là tam tiểu thư quý giá của phủ Bá Tước.
Mà ta, Tiết phu nhân nói, bà sẽ tuyên bố với bên ngoài, ta là tứ tiểu thư trong phủ.
Ta vốn tên là Nam Tinh, không có họ, bà thêm cho ta một họ Tiết, gọi là Tiết Nam Tinh. Bà công bố với bên ngoài rằng ta và Tiết Uyển Ninh là song sinh, nhưng bởi vì thân thể không tốt, ta vẫn luôn được nuôi dưỡng ở vùng nông thôn.
Đối với việc này, ta không có ý kiến gì, về phần cái gì tam tiểu thư tứ tiểu thư, ta cũng không thèm để ý.
Một lát sau, Tiết Uyển Ninh kéo tay ta muốn dẫn ta đi tham quan phủ Bá tước.
Cô ta dẫn tôi vào sân.
“Muội muội, muội xem, đây chính là phòng của muội, có phải rất đẹp không?"
Ta nhìn với ánh mắt tò mò.
Tuy rằng so với gian phòng ta ở phủ Thái tử thì kém xa, nhưng dù sao ta cũng là một người thường xuyên đi ngao du, cái miếu rách nát, nhà tranh gì ta cũng từng ngủ qua.
Vì thế ta gật đầu.
Sau đó chợt nghe nha hoàn bên cạnh Tiết Uyển Ninh nhỏ giọng cười nhạo:
“Quả nhiên là từ nông thôn tới, còn tiểu thư gì nữa, nhìn bộ dạng chưa từng trải đời này xem.”
Ta kinh ngạc, nha hoàn nơi này cũng có thể tùy tiện bàn tán về chủ nhân sao?
Ta vội vàng nhìn về phía Tiết Uyển Ninh, sau đó phát hiện, lỗ tai của cô ta hình như không tốt lắm.
Nàng ta giả vờ như là cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục nói: "Vốn là tỷ nên đem chỗ ở hiện tại của bản thân nhường cho muội, nhưng do mẫu thân bảo tỷ thân thể không tốt, không nên di chuyển nhiều, thêm nữa chỗ đó ánh mặt trời tốt, có lợi cho tỷ tu dưỡng thân thể,..."
Ta "A" một tiếng, giương mắt nhìn, chân thành đặt câu hỏi: "Nhưng muội sờ mạch của tỷ hình như còn rất ổn thì phải. Còn có tỳ nữ này tỷ cũng nên dạy lại đi. Cô ta vừa rồi dám nói muội chưa từng trải đời.”
Mặt Tiết Uyển Ninh cứng đờ.