Ta Không Cần Dây Dưa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-12 18:11:37
Lượt xem: 97
“Uyển Ninh, đây là muội muội từ nhỏ được nuôi ở nông thôn mà ngươi nói với ta? Nhìn cái vẻ quê mùa ấy kìa, chỉ khiến người ta chê cười, thế mà dám khi dễ ngươi.”
Tiết Uyển Ninh dịu dàng kéo tay cô ta: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, nói thế nào muội ấy cũng là muội muội của ta..."
Ta cười híp mắt nhìn họ: "Muội khi dễ tỷ lúc nào nhỉ?"
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi? Vừa tới ngày đầu tiên đã làm cho tỷ tỷ của ngươi tức đến phát khóc, còn đánh tỳ nữ bên cạnh tỷ tỷ của ngươi. Thế nào, lần sau có phải ngươi còn muốn đánh cả tỷ tỷ của ngươi nữa hay không?!"
Những người khác cũng cùng nhau vây quanh, mồm năm miệng mười, ánh mắt nhìn ta tựa như đang nhìn khỉ trong núi.
“Trời ạ, còn có loại chuyện này?!”
“Quả nhiên là được nuôi ở nông thôn, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu.”
Một người trong đó càng khoa trương cầm khăn che miệng và mũi.
"Ôi trời, cô ta hoá ra còn thối nát hơn ta tưởng."
"Ta nghe người ta nói, nông dân trên người đều có mùi hôi thối, có vài người nhiều năm ngâm trong xà phòng cũng không rửa trôi được..."
Ta lẳng lặng nhìn bọn họ túm tụm lại cười thành một đàn, bản thân cũng cười theo.
Lần đầu tiên tới kinh thành, lần đầu tiên biết lễ nghĩa trong kinh thành thì ra cũng chỉ đến vậy.
Tới nhà người ta làm khách, ở trên địa bàn của người ta, quang minh chính đại mắng to chủ nhà người ta.
Quả thật rất có lễ nghĩa ha.
“Ngươi......”
Ta ép nữ tử vừa rồi che miệng mũi vào tường.
Cô ta mở to mắt, muốn lui về phía sau, nhưng lại không thoát được.
“Ngươi định làm cái gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-khong-can-day-dua/chuong-4.html.]
"Không làm gì."
Ta đưa tay lại gần mặt cô ta, chân thành mở miệng: "Ta cảm thấy khứu giác của cô hình như không tốt lắm. Cô thử ngửi xem, có thối hay không?"
Dứt lời, lại học theo bộ dạng ban nãy của cô ta, khoa trương hắt xì một cái.
“Hắt xì! Mùi ở đâu ra vậy? À, là phấn thơm trên người ngươi. Phấn thơm kinh thành tốt thì tốt, chỉ mỗi tội..... phấn trên mặt ngươi có tận mười cân à? Đáng tiếc, nhiều như vậy vẫn không che khuất vẻ xấu xí trên mặt.”
“Ngươi!”
Cô ả tức giận, còn muốn trả lời lại một cách mỉa mai, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hét.
“Uyển Ninh, Thái tử điện hạ tới tham gia lễ cập kê của ngươi!”
“Cái gì? Thái tử!?”
Bầu không khí trong phòng nhất thời biến đổi.
Các quý nữ vừa rồi còn vây quanh trào phúng ta, lập tức xao động, chạy vọt ra cửa nhìn xung quanh.
Mấy người khác thì vây quanh Tiết Uyển Ninh, khen lấy khen để.
“Uyển Ninh, nhiều năm như vậy, ta chưa từng nghe nói thái tử tham gia lễ cập kê của ai.”
“Đúng vậy đúng vậy! Trước đó vài ngày nữ nhi của Đường quốc công, Thục Vân quận chúa tổ chức lễ cập kê nhưng cũng không thấy Thái tử tự mình đi qua. Ngươi nói xem, có thể là......”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”
Có người đề nghị cùng đi Thanh Âm đình gặp Thái tử.
Tiết Uyển Ninh nhăn nhó, vẻ mặt thẹn thùng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Không chỉ thế, nàng ta còn mang theo cây đàn cổ bản thân nâng niu nhất.
Cô ả vừa rồi vội vã thay Tiết Uyển Ninh ra mặt, biểu cảm càng gợi đòn hơn, vênh váo tới tận trời.
"Ngươi mấy năm nay được nuôi ở nông thôn, sợ là ngay cả danh hiệu Thái tử cũng chưa từng nghe nói qua đúng không?”