Ta không làm Kiếm Chủ đã nhiều năm - 21
Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:48:04
Lượt xem: 68
Trong thời kỳ hồng hoang hỗn độn sơ khai, đã có loài rồng ở Cửu Châu Lục Địa.
Về sau, không biết rồng đã biến mất từ khi nào.
Tuy nhiên, khi ta nằm dưới đáy Ma Vực, đã từng nghe thấy rồng gầm.
Rất khó để diễn tả âm thanh đó như thế nào.
Mênh m.ô.n.g hùng hậu, giống như cơn gió thổi tới từ hồng hoang hỗn độn, trong nháy mắt kéo người ta quay lại thời kỳ linh bảo ở khắp nơi trên mặt đất, hung thú hoành hành, đại năng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Ta chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy trước đây, nhưng lần đó ta vừa nghe đã biết đó chính là rồng, thần thú thượng cổ trong truyền thuyết đã tuyệt tích ở Cửu Châu.
Chỉ cần có nửa miếng vảy trên người nó, sư muội sẽ được cứu.
Ta lần theo phương hướng trong trí nhớ, đi sâu vào Ma Vực một lúc lâu.
Bốn phía xung quanh hoang vu tĩnh mịch, không có một chút âm thanh nào.
Càng đi vào sâu, sương đen càng dày đặc, một cảm giác ớn lạnh bao trùm toàn thân.
Sự lưu thông chân khí trong cơ thể đã bắt đầu trì trệ, ta cắn chặt răng tiếp tục bước về phía trước, cho đến khi từng tia từng sợi ma khí quấn lấy đan điền của ta, chân ta mềm nhũn, chống thanh kiếm gãy quỳ một chân trên đất.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ kinh ngạc: "A... Kiếm Hàm Sương?"
Một tiếng này giống như tiếng sấm sét nổ trên đỉnh đầu ta, chấn động khiến tim ta đập thình thịch.
Dưới đáy Ma Vực này sao có thể có người ở?
Gần như cùng lúc đó, thanh kiếm gãy trong tay ta giống như tia chớp lao về hướng phát ra âm thanh, rồi lập tức biến mất trong bóng tối vô biên.
Ta vội vàng không kịp chuẩn bị, lông tơ dựng thẳng lên.
Kể từ khi kiếm Hàm Sương nhận chủ đến nay, đây là lần đầu tiên nó thoát khỏi sự khống chế của ta.
Giây tiếp theo, một vầng sáng màu vàng loé lên từ trong bóng tối, vầng sáng càng lúc càng mạnh, đám sương đen trước mặt giống như một sinh vật sống tranh nhau rút lui.
Thứ hiện ra trước mắt ta là một bộ xương rồng khổng lồ.
Nó chính là nơi phát ra vầng sáng,
Cũng chính là nó đang nói chuyện với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-khong-lam-kiem-chu-da-nhieu-nam/21.html.]
…
Xương cốt đương nhiên không biết nói chuyện, thứ nói chuyện chính là một đạo thần thức bám vào bên trên xương rồng.
Ông ấy nói tên ông ấy là Hạo Quân, người khác đều gọi là Thái Nhất chân nhân.
Ta liếc nhìn thanh kiếm gãy Hàm Sương.
Nó đang thân mật lượn vòng tới vòng lui quanh chỗ xương rồng khiến ta không thể không tin.
Làm hỏng đồ của người khác cũng nên nói tiếng xin lỗi.
Ta quy củ hành lễ: “Xin lỗi, kiếm Hàm Sương đã gãy trên tay vãn bối.”
"Gãy?" Thái Nhất chân nhân xì khẽ một tiếng: "Ai nói với ngươi kiếm Hàm Sương đã gãy? Ngươi đã từng nhìn thấy thanh kiếm gãy nào có linh hồn chưa?"
Bộ xương rồng trước mặt ta đột nhiên phát sáng rực rỡ, vài tiếng lách tách nhỏ vang lên, trên thanh kiếm gãy xuất hiện mấy vết nứt.
Chỉ trong chốc lát, một thanh đoản kiếm tinh xảo lơ lửng trong không trung, lưỡi kiếm nhỏ hẹp, hào quang sáng ngời như tuyết, xung quanh toả ra hàn khí lạnh thấu xương.
“Đây mới chính là hình dáng vốn có của kiếm Hàm Sương,năm đó ta chê nó không đủ uy phong, nên đã cố ý tới Đông Cực tìm bùn hàn tinh Đại Hải, hoà với tu di Kim Cang, chỉ tiếc phẩm chất tu di Kim Cang rốt cuộc vẫn kém hơn một chút, làm hại kiếm Ngậm Sương không phát huy hết sức mạnh, cũng may thực lực chân thân của ta siêu quần, kiếm hơi kém một chút cũng không cản trở ta phát huy.
Ta chậm rãi nắm chặt kiếm Hàm Sương đang tỏa ra hào quang lạnh lẽo bốn phía trước mặt, nhưng ta vẫn không thể tìm lại được cảm giác tâm ý tương thông với kiếm hồn lúc trước.
"Vậy tại sao..."
Thái Nhất chân nhân tặc lưỡi một tiếng, cười như không cười: “Ngươi thật sự không hiểu sao? Kiếm hồn của Hàm Sương tâm ý tương thông với ngươi, nếu như không phải tâm tình của ngươi khuấy động, thăng trầm, nó cũng sẽ không dễ gãy thành hai đoạn như vậy.”
"Lục Phù Diêu, cho tới bây giờ thứ gãy đi không phải là kiếm Hàm Sương, mà là kiếm tâm của ngươi."
"Sao ngươi không tự hỏi lại bản thân mình một chút, tại sao kiếm tâm lại gãy?"
Tâm thần ta chấn động.
Đột nhiên ta nhớ tới ngày đó khi phong ấn Ma Vực, thanh kiếm của ta vẫn còn nguyên vẹn cho đến khi phụ thân đóng giả kiếm sứ đẩy ta xuống vực sâu.
Khi ta tỉnh lại trọng bóng đêm, chạm vào thanh kiếm trong tay đã gãy thành hai đoạn.
Chạm vào lạnh buốt, hàn ý thấu xương.
Hóa ra đó là kiếm tâm của ta đã vỡ vụn.