Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:00:31
Lượt xem: 654

Tiểu Thảo là do ta nuôi lớn, nàng như một chú chim nhỏ đầy sức sống, rất hiểu lòng người, nàng nói Thôi phu nhân tốt, thì chắc chắn là tốt.

Ta tuy mới sống cùng Diệu Nghi một tháng, nhưng cũng hiểu nàng có vẻ ngoài mềm mại, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự kiên cường, như cỏ lau gió dập.

Nếu Thôi phu nhân không phải là một người mẫu thân tốt, Diệu Nghi sẽ không nói nhớ mẫu thân.

Vì vậy ta nghĩ, Thôi phu nhân thực sự là một người tốt, trong lòng nàng ta khắc sâu chữ "lương thiện".

Chỉ là, Thôi phu nhân quá mảnh mai yếu đuối.

Hai lần nàng ta đến thôn, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta luôn mang theo chút buồn, không giống một chủ mẫu, mà giống như một bông hoa được nuôi dưỡng kỹ lưỡng từ bé.

Một khi nàng ta quyết định điều gì, thì lại có khả năng làm nên những điều kinh thiên động địa.

Thôi phu nhân có lẽ muốn trao cả hai đứa con cho ta, rồi kết liễu đời mình!

Tim ta đập loạn xạ, ta cẩn thận nhìn theo hướng gia đinh tản ra—

Chùa Phạn Âm ở phía bắc thành, Tiểu Xuân Sơn ở phía nam thành, chợ sầm uất ở phố Huyền Vũ phía đông, khu ổ chuột ở phía tây thành…

Ta lẩm nhẩm tên những địa danh trong đầu, bất chợt nghĩ tới một nơi—con sông gần ngoại ô kinh thành.

Con sông đó rất hẻo lánh, bên cạnh có vài căn nhà gỗ nhỏ.

Lúc đó ta còn bàn với Tiểu Thảo, nếu Trương đại nương còn quá đáng như vậy, ta sẽ đưa nàng tới đây định cư.

Dù sao thì nơi đó có bùn, nàng có thể tha hồ lăn lộn.

Còn ta có thể g.i.ế.c lợn, g.i.ế.c mỏi tay.

Tiếc là Tiểu Thảo bị Thôi phu nhân đón đi, ta đành bỏ dở ý định.

Dựa trên trực giác, ta gần như chắc chắn rằng Thôi phu nhân đang ở bờ sông đó.

Ngay lập tức, ta chạy như điên về phía con sông.

Dọc đường, bóng cây rì rào, bóng hoa lay động, thỉnh thoảng nghe tiếng mèo kêu, làm ta sợ đến mức tim đập thình thịch.

Giống như đánh trống trận.

Thực sự mà nói, ta chỉ là một kẻ g.i.ế.c lợn, nhưng ta thực sự rất sợ.

Sợ rằng trong khoảnh khắc nào đó, con mèo biến thành con lợn, mọc ra móng vuốt và hàm răng đẫm máu, lao vào ta đòi mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/chuong-8.html.]

"Xoạt" một tiếng, ta tới bờ sông, tim cũng ngừng đập một nhịp.

— Ở đó có một bóng người uyển chuyển đang lững thững di chuyển.

...

Ta ngừng lại trong chốc lát, tưởng tượng mình biến thành một con lợn, còn người đó là đồ tể, và ta phải lao lên để đòi mạng nàng ta.

Ta vứt d.a.o xuống, lao tới, ôm chặt lấy nàng ta.

Người đó ban đầu giãy giụa dữ dội, nhưng không biết nghĩ gì, dần dần không giãy nữa, nước mắt bắt đầu rơi.

Bỗng nhiên nàng ta phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng, nhẹ nhàng mà u ám, trong khu rừng nhỏ trống trải nghe càng thêm đáng sợ:

"Hãy để ta c.h.ế.t đi!"

Nàng ta rất quả quyết, còn ta thì sợ hãi vô cùng.

Nhưng ta cũng không dám buông tay, sợ rằng nếu buông ra, nàng ta lại lao xuống sông.

Vì vậy ta cố gắng kéo nàng lên bờ, giống như kéo một con lợn.

Nhưng nàng ta nhẹ hơn lợn nhiều.

Người ta cứu được quả nhiên là Thôi phu nhân, dưới ánh sáng yếu ớt của đom đóm, ta thậm chí có thể thấy dấu vết nước mắt và lớp trang điểm bị lem của nàng.

Thôi phu nhân thấy ta, giật mình, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì thêm.

Nàng ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu của mình.

Thật giống hệt với Chúc Diệu Nghi.

Không hổ là mẹ con mười một năm.

Than ôi.

Ta không thể nói với một người đang có ý định tự sát: "Tại sao chứ? Sao lại nghĩ quẩn? Con gái người thì sao?"

Dù sao thì, đóa hoa này vốn không nên chịu mưa gió, nhưng có lẽ vì bị người khác gây phiền toái, nên bà mới nghĩ quẩn.

Ta chỉ vỗ nhẹ lên vai bà, thở dài: "Người đã chịu ấm ức gì, có thể nói với ta không? Dù ta chỉ là một đồ tể, nhưng muối ta ăn không chắc đã ít hơn người giàu như người."

Thôi phu nhân im lặng rất lâu.

Khi ta tưởng rằng nàng ta sẽ không nói gì, thì nàng lại bắt đầu nức nở.

Loading...