Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:01:24
Lượt xem: 1,012

Ngoại tổ mẫu ta là một đồ tể, mẫu thân ta cũng là một đồ tể.

Tuyệt kỹ g.i.ế.c lợn của nhà ta là một nhát d.a.o cắt cổ, lợn chỉ kêu một tiếng là c.h.ế.t hẳn.

Vì vậy, vị trí của nhà ta trong làng không ai có thể lay chuyển.

Mẫu thân ta mất sớm, trước khi đi, bà đã giao cho ta con d.a.o mổ lợn sắc bén sáng loáng.

Ta cầm dao, nhìn mẫu thân, chỉ cảm thấy con d.a.o này quá nặng.

Sao mẫu thân không thể cầm nó thêm chút nữa?

Mẫu thân nhìn ta thật lâu, lẩm bẩm nhiều lời.

Mẫu thân nói mỗi câu, ta đều gật đầu.

Cuối cùng, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dặn dò:

"Người ngay thường là kẻ đồ tể, kẻ bạc bẽo đa phần là người đọc sách. Con gái, con phải nhớ, đừng bao giờ gả cho kẻ đọc sách."

"Mẫu thân không sống được nữa, không thể nhìn con thành thân, nhưng con nhất định phải chọn phu quân cho cẩn thận..."

Ta gật đầu thật mạnh.

Rồi quay lưng lại, lén lau nước mắt.

Nhưng mùa xuân năm sau, trong làng xuất hiện một tiểu thư sinh môi đỏ răng trắng.

Hắn nhớ tới thịt của ta, ta cũng nhớ tới thịt của hắn.

Cành liễu mảnh mai, sóng xuân lấp lánh, hắn ngắt một nhành hoa, cài lên tóc ta, đôi mắt đào hoa của hắn còn đa tình hơn cả gió xuân.

Ngày 17 tháng 5, chúng ta thành thân, sau đó sinh một cô con gái, ta tiếp tục g.i.ế.c lợn bán thịt, còn hắn tiếp tục đọc sách, mưu cầu công danh.

Gần đến ngày đi thi, hắn đột nhiên khó xử nói:

"Nếu sau này ta thành danh, mà thê tử lại là một đồ tể, có phải người khác sẽ khinh thường nàng không?"

Ta sững sờ hồi lâu, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ của hắn khi ngắt hoa cài lên tóc ta năm ngoái.

Hắn nói: "Chúc nương tử, nàng rất tốt, ta rất vui."

Khi đó, ta thay một bộ y phục mới, thoa dầu hoa quế lên tóc, mặt đỏ bừng, tim cũng đập thình thịch.

Ngày hôm nay, rõ ràng ta cũng mặc quần áo sạch sẽ, tóc đã được vắt khô, nhưng lại bị hắn nhìn với ánh mắt ghét bỏ.

Sao lại khác như vậy?

Chưa kịp suy nghĩ, hắn đã bỏ chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/ngoai-truyen-1.html.]

Không để lại một đồng nào.

Đúng vậy, hắn còn cuỗm sạch tiền trong nhà, cả con d.a.o mổ lợn của ta cũng bị hắn lấy đi.

Con gái đói khóc lóc không ngừng, ta cắn răng, đem hết gạo trong nhà nấu thành cháo, cẩn thận đút hết cho con.

Ta cũng đói, đói đến mức nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Ta nhớ đến mẫu thân, nhớ đến thư sinh, đói đến mức nước mắt cứ trào ra.

Nước mắt thật đắng, ta chỉ khóc lần này thôi.

Từ đó, ta dẫn con gái đi bán thịt lợn, con d.a.o mới rất cùn, cắt thịt không được tốt lắm.

May mắn thay, ngày tháng trôi qua, con d.a.o của ta cũng dần dần sắc bén hơn.

Có khách hàng nhìn thấy Tiểu Thảo đang chơi bùn bên cạnh, hỏi: "Tiểu cô nương tên gì?"

Ta cười đáp: "Tiểu Thảo, tên xấu dễ nuôi."

Tiểu Thảo, Chúc Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo mang họ ta.

Sau này, khi Thôi Tụng Vân xuất hiện, nói ra Tiểu Thảo không phải con của ta, ta thực sự thấy khó chịu trong lòng một lúc.

Nhưng nhờ đó, Diệu Nghi của ta mới quay về bên ta.

Thôi Tụng Vân đã diễn trọn vở kịch, thẳng tay ném Diệu Nghi trước cửa nhà ta, còn làm ra vẻ kiêu căng.

Diệu Nghi nhỏ bé, làn da trắng như bánh nếp.

Chỉ nhìn thoáng qua, ta đã biết đây là con gái ta.

Ta nhớ lại ngày sinh ở chùa Quan Âm, cơn đau dữ dội khiến ta không thở nổi, ta cố giữ hơi thở, ý thức mơ hồ, nhiều lần nghĩ rằng mình đã đến cầu Nại Hà.

Tiếng khóc của đứa trẻ đã đánh thức ta, vang dội khắp chùa Quan Âm.

Ta cố mở mắt, chỉ thấy trong chiếc tã lót, một đứa trẻ nhăn nheo, không có lấy một sợi tóc, đang rên rỉ.

Ta dùng hết sức bấm vào lòng bàn tay, nảy sinh một ý nghĩ mạnh mẽ: Ta không muốn con ta không có mẫu thân.

Vì vậy, ta đã sống sót ở chùa Quan Âm.

Có lẽ là số phận đã sắp đặt, dù ta và Diệu Nghi đã lỡ nhau mười một năm, nhưng cuối cùng nàng vẫn trở về bên ta.

Tiểu Thảo là một đứa trẻ tốt, Diệu Nghi cũng là một đứa trẻ tốt.

Còn nhớ ngày Tiểu Thảo đưa Trương Cẩu Đản vào quan phủ, Diệu Nghi đã lén đến tìm ta.

Dù sao, trong mắt nàng, Tiểu Thảo đã rõ ràng là một người hai mặt.

Loading...