Ta là phi tần lười biếng nhất hậu cung - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:09:49
Lượt xem: 924
Tống Dụ nắm lấy tay ta, xoa xoa lòng bàn tay, rồi dẫn dắt đi xuống...
Rõ ràng là những động tĩnh nhỏ nhặt, nhưng lại lọt hết vào tai ta.
Ta thì thầm như tiếng muỗi: "Bị người khác phát hiện, cả ta và ngươi đều sẽ bay đầu."
Tống Dụ quay đầu nhìn ta, im lặng một lúc.
Ta nghĩ hắn có điều quan trọng muốn nói, liền ghé tai vào môi hắn.
Ai ngờ hắn thốt ra hai từ từ sâu trong cổ họng: "Nhanh lên."
Sự im lặng của ta thật là vang dội.
Có lẽ lúc này, cả chín mươi mốt tộc cũng không sao cả.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hoàng thượng phát hiện ra mình đã đổi vị trí.
Tống Dụ nói: "Bệ hạ, người cứ chèn ép ta, đẩy ta xuống đất, sau đó ta bò lên giữa."
Hoàng thượng tất nhiên không so đo với hắn.
Ta lúc này chỉ mong Duyệt phi sớm trở về.
Chờ nàng ta về, ta sợ nàng ta không theo kịp tình tiết, thậm chí sẽ g.i.ế.c Tống Dụ.
20.
Tống Dụ và ta cùng bước đi trên đường.
"Nương nương, khi muội muội mang thuốc giả c.h.ế.t trở về cung, nàng có đi cùng ta không?"
Ta xoa xoa cổ tay: "Đứa trẻ trong bụng ta chưa sinh ra."
Tống Dụ nói: "Ta có thể nuôi. Ta cũng không quan tâm là của ai."
Nhưng ta dường như biết đứa trẻ là của ai rồi.
Phía trước là Thượng tứ viện, nơi chuyên nuôi ngựa.
Ta và Tống Dụ đứng ở bên đình nhìn ngựa.
Không xa trong chuồng ngựa, truyền đến âm thanh bất thường.
Ta hỏi Tống Dụ: "Có phải có một người ngoại quốc thuần ngựa, mắt hắn có màu xanh lục không?"
Tống Dụ dừng bước, cúi xuống nhìn ta: "Ta cao hơn nàng, ta đã thấy rồi."
Anan
Ta lập tức quay người rời đi.
Hà tất gì phải quấy rầy việc tốt của người khác.
Tống Dụ bước bên cạnh ta, khẽ cười: "Bây giờ nàng có tình nhân, tính tình cũng tốt hơn rồi."
Chúng ta đi qua cổng vườn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-phi-tan-luoi-bieng-nhat-hau-cung/chuong-10.html.]
Ta quay đầu trêu hắn: "Ai nói ta có tình nhân vậy?"
Tống Dụ nhíu mày, bước nhanh về phía trước, vòng tay qua eo ta, ép ta vào tường.
"Vậy bây giờ chúng ta là gì?"
Ta nhìn hắn, mỉm cười nói: "Nhớ lại hai tháng trước, Tống đại nhân và ta cùng tránh mưa dưới một mái hiên, nói không hợp nhau, thà bị ướt mưa cũng muốn bỏ ta lại mà chạy."
Tống Dụ chìm trong ký ức, nhẹ giọng nói: "Đêm đó, nàng y phục ướt sũng, ta là thần tử, không tiện ở cùng nàng. Nhưng ta về sau thì thường xuyên nhớ đến nàng."
Tống Dụ đặt tay lên eo ta: "Nương nương lúc ấy thật lạnh lùng, sau này đột nhiên lại rất nhiệt tình."
"Vì đại nhân mặc nữ trang thật xinh đẹp, còn biết làm giọng nũng nịu."
Tống Dụ đặt tay lên eo ta, kéo ta về phía hắn.
"Vậy hôn một cái với tỷ tỷ đi."
Tống Dụ không do dự, liền cúi xuống hôn ta.
Ta ngửa đầu, tỏ ra ngoan ngoãn.
Cổng vườn, Thất công chúa ôm mèo, phát ra tiếng kêu thét chói tai.
"Duyệt nương nương nàng ta hôn Lan nương nương!"
Xong rồi.
Tiếng hét hồn nhiên này khiến ta hoảng hốt.
Tống Dụ bế ta lên, ánh mắt hướng xuống dưới.
Hàng lông mày của hắn càng lúc càng cau lại.
Ta có cảm giác.
Hình như ta đã sẩy thai.
21.
Hoàng thượng triệu Quý phi tới.
Ta đang sợ hãi.
Hoàng thượng sẽ hiểu câu "Duyệt nương nương nàng ta hôn Lan nương nương" này thế nào?
Ta cảm thấy ai hôn ta không quan trọng.
Nếu hoàng thượng biết Tống Dụ là nam nhân, chắc chắn sẽ vì yêu sinh hận.
Quý phi nhìn ta và Tống Dụ, thoáng chốc đã nhận định là bách hợp.
Hoàng thượng cũng nghĩ rằng chúng ta đang chơi bách hợp, hoàn toàn không nghĩ Duyệt phi là nam nhân.
Hơn nữa hắn còn suy đoán hành vi của chúng ta quá mãnh liệt, đến nỗi đứa trẻ tự nhiên bị sẩy thai.