Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TA LÀ SỦNG PHI "TRÀ NGÔN" - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:23:32
Lượt xem: 340

17

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tiêu Diệp đã rời đi một năm.

Hắn liên tiếp báo tin thắng trận, lập được nhiều chiến công hiển hách.

Còn ta cũng từ lúc ban đầu không được công nhận, đến bây giờ được mọi người khẳng định.

Ta dùng tư tưởng của người hiện đại, giúp bọn họ cách sửa đổi tiền tệ, cách phát triển nông nghiệp, nâng cao kinh tế, đồng thời giảm thuế, lấp đầy quốc khố, cứu trợ nạn dân.

Mở đường thủy, xây cầu dài, đẩy nhanh vận chuyển với các nước láng giềng.

Một năm qua, kinh tế Bắc Lương quốc phát triển vượt bậc, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Ta cũng từ yêu nữ bị người người nguyền rủa, trở thành một Nữ hoàng xứng đáng.

Tuy rất sảng khoái, nhưng ta chưa bao giờ tìm nam sủng.

Thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Tiêu Diệp.

Ta đại khái... đã bị hắn mê hoặc rồi.

Trong suốt một năm, ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm lão đạo sĩ thối tha kia.

Cuối cùng cũng có tin tức của hắn, mà hắn cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Trước khi chết, hắn đưa pháp khí của mình cho ta.

Chính là thanh kiếm gỗ đào kia!

Nó lại là linh kiếm xuyên không gian.

Hóa ra lão đạo sĩ cũng là người xuyên không, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra ta không phải là Ôn Giản Dao thật.

Vì tiền, hắn không tiếc giúp đỡ An tần, hủy hoại danh tiếng của ta.

Sau đó, lại cảm thấy có lỗi với ta.

Dù sao cũng là người sắp chết, liền đưa kiếm gỗ đào cho ta.

Ta biết hắn không có ý tốt, sau khi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, mới phát hiện thanh kiếm này có thể xuyên không thường xuyên.

Chỉ là dùng lâu sẽ phá vỡ trật tự không gian, bị phản phệ.

Hắn chính là ví dụ sống, xuyên không quá nhiều lần, giảm thọ, chết.

Mấy ngày nay, ta thường xuyên mơ thấy Tiêu Diệp.

Mơ thấy hắn bị thương nặng trên chiến trường.

Ta lập tức bị dọa tỉnh.

Vội vàng viết thư, sai người phi ngựa nhanh chóng đưa đi.

Nhưng thư gửi đi vẫn không có hồi âm.

Cho đến khi ta nghe được từ miệng đại thần, Tiêu Diệp bại trận, bị thương nặng, e rằng tính mạng khó giữ.

Tin đồn này đã lan truyền khắp Bắc Lương quốc, khiến lòng người hoang mang.

 Chương 17: Trở về

Ta lo lắng, bối rối, nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh để ổn định lòng người.

Ta ra lệnh cho họ ngừng lan truyền tin đồn, nếu còn nghe thấy những lời như vậy nữa sẽ xử lý theo luật pháp Bắc Lương quốc.

Đêm khuya.

Ta ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

【Tiêu Diệp nhất định phải trở về!】

【Tiêu Diệp...】

Câu này, ta đã niệm trong lòng vô số lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-sung-phi-tra-ngon/chuong-10.html.]

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Ta bỗng đứng dậy, bên tai nghe thấy tiếng kêu vui mừng của cung nữ.

"Nương nương, Bệ hạ hồi cung rồi!"

Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, ta nhìn thấy người đàn ông mặc áo giáp, người đầy bụi đất, bước chân nhanh chóng, mỗi bước đi như giẫm lên trái tim ta.

Tiêu Diệp mỉm cười nhẹ nhõm, ánh mắt căng thẳng cũng giãn ra không ít.

"A Dao."

Ta chạy nhanh về phía hắn, lao vào vòng tay hắn.

"Bệ hạ!"

Hắn ôm chặt ta, cằm đặt lên vai ta.

Cả người hắn lạnh lẽo, nhưng ta không thấy lạnh, chỉ cảm thấy ấm áp.

"Trở về là tốt rồi."

"Xin lỗi, đã để nàng lo lắng."

Hắn vuốt ve mái tóc ta, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Trên người hắn nồng nặc mùi m.á.u tanh, ta nhíu mày.

Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, lo lắng nắm lấy tay hắn.

"Chàng bị thương?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hắn lắc đầu nhẹ.

"Trên đường về gặp phải sơn tặc, nhưng nàng yên tâm, ta đã xử lý sạch sẽ rồi. A Dao, lần này ta về sẽ không đi nữa."

Ta sững người, không hiểu ý hắn.

Thấy ta ngẩn người, hắn bỗng trở nên bình tĩnh.

"Nàng sao vậy? Không muốn ta trở về sao?"

"Không phải,"

Ta vội vàng lắc đầu.

"Vậy là không muốn ta cướp vị trí của nàng nữa?"

Tiêu Diệp cố ý trêu chọc ta, ánh mắt ánh lên vẻ đùa cợt.

Ta nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời.

Ta chỉ muốn trả lại ngai vàng cho hắn.

Bây giờ dân chúng an cư lạc nghiệp, phụ nữ có thể tự do ra ngoài, giao thông thuận tiện, chất lượng cuộc sống của người dân được nâng cao.

Chỉ cần Tiêu Diệp là một minh quân, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

"Hiện tại nàng còn được lòng dân hơn cả ta, ngay cả người dân ở biên quan cũng vỗ tay hoan hô, hóa ra, Bắc Lương quốc cần một nữ hoàng."

【Hắn không phải đang mỉa mai ta đấy chứ? Nghe không giống khen ngợi cho lắm, hừ! Tỷ tỷ đây lợi hại có phải ngày một ngày hai đâu!】

"Sau này, dù ta có trở về, nàng vẫn là nữ hoàng, còn ta là tướng quân được nàng nuôi trong hậu cung!"

Tiêu Diệp rõ ràng là đang muốn buông xuôi.

Khóe miệng ta giật giật.

【Trời đất ơi, chàng đúng là biết hưởng thụ, để ta vất vả nuôi chàng sao?】

"Lâu rồi không nghe thấy tiếng lòng của nàng, giờ nghe lại, vẫn thấy rung động."

【Một chữ thôi, hèn!】

Tiêu Diệp ở bên ngoài học hư rồi, biết cách nói lời ngon tiếng ngọt như vậy.

Loading...