TA LÀ SỦNG PHI "TRÀ NGÔN" - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:11:41
Lượt xem: 559
Tiêu Diệp véo mặt ta.
“Đùa nàng thôi, mặt mũi đều tái mét rồi.”
Ta cười gượng hai tiếng, run rẩy bưng chén chè ngân nhĩ hạt sen đến trước mặt hắn.
“Thần thiếp đặc biệt dặn dò Ngự Thiện Phòng làm đấy, Bệ hạ, người dùng nhiều một chút nhé.”
Hắn nửa tin nửa ngờ liếc ta một cái, rồi uống chén chè hạt sen ta đưa tới bên miệng.
Trong lòng ta mừng rỡ như điên.
【Tuyệt quá, trong chè có bỏ thuốc, tối nay sẽ đưa hắn ra ngoài!】
【Hừ hừ, tên nhóc con, đấu không lại ta đâu!】
Đưa hắn vào ổ mỹ nhân, mỹ nhân thơm ngào ngạt, hắn chẳng phải sướng c.h.ế.t đi được sao!
Thế nhưng, hắn lại đột nhiên nắm ngược tay ta, đưa chén chè hạt sen đến bên miệng ta.
“Uống!”
Nụ cười của ta cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi.
Hắn không hề lay chuyển, thần sắc lạnh lùng uy nghiêm, mang theo khí thế đế vương.
“Quý phi, trẫm thấy chén chè hạt sen này thơm lắm. Hay là, nàng cùng trẫm uống chung nhé?”
---
8
“Bệ hạ, thần thiếp muốn tận mắt nhìn thấy Bệ hạ uống, chẳng lẽ Bệ hạ ngay cả một tâm nguyện nhỏ nhoi này cũng không muốn thỏa mãn thần thiếp sao?”
Ta chớp chớp mắt, lại đẩy chén chè hạt sen về phía hắn.
Ai ngờ, sắc mặt Tiêu Diệp trầm xuống, thìa rơi bộp vào trong bát.
Hắn nhướng mày, lạnh lùng nói:
“Quý phi, mệnh lệnh của trẫm, nàng dám không tuân theo?”
Con ngươi ta co rụt lại, lo lắng đến mức lẩm bẩm.
【Toang rồi!】
【Ánh mắt muốn đ.â.m c.h.ế.t một người là không thể giấu được.】
【Tiêu Diệp hôm nay bị trúng tà gì vậy?】
Ta đảo mắt, nghĩ ra một kế.
Lập tức thân thể mềm nhũn, yếu ớt ngã vào lòng hắn, nhưng lại dùng một lực mạnh hất đổ chén chè hạt sen xuống đất.
“Bệ hạ, thần thiếp không cố ý.”
Ta rưng rưng nước mắt, e lệ nép vào lòng hắn.
【Lêu lêu lêu, ta cố ý đấy!】
【Tên bạo quân chó chết, uống một miếng đã muốn đưa cho ta, bà đây có thể mắc mưu ngươi sao?】
【Đáng tiếc rồi, thuốc mạnh của ta, uống một miếng cũng không biết có hiệu quả không!】
Tiêu Diệp lúc đầu sững người, sau đó, mày giãn ra, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.
“Thú vị.”
Ta kinh ngạc vì hắn không hề tức giận.
Hắn có phải là quá bất thường không?
Để ta hồ đồ như vậy, chẳng lẽ không nên đánh vào lãnh cung sao?
“Bệ hạ?”
Tiêu Diệp nghiêng đầu, liếc nhìn ta một cái.
“Quý phi, vì sao trẫm toàn thân nóng ran, lại thấy Quý phi xinh đẹp động lòng người như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-sung-phi-tra-ngon/chuong-3.html.]
Hắn nghiêng đầu định hôn ta, hai tay không an phận luồn vào trong váy áo.
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, trong lòng đã sớm khó chịu.
【Á! Mới uống một miếng đã có tác dụng nhanh vậy rồi?】
【Còn muốn chiếm tiện nghi của ta, cút ngay!】
“Bệ hạ, thần thiếp đột nhiên cảm thấy không khỏe, muốn về nghỉ ngơi trước.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta vội vàng đứng dậy, nhưng lại bị Tiêu Diệp kéo váy.
Ta mặc kệ, dùng sức giật mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng xé rách.
Ta và Tiêu Diệp nhìn nhau, Tiêu Diệp buông lỏng nửa vạt váy.
Hắn đầy vẻ vô tội, ta tức đến mức bốc khói.
【Tên nhóc này, ngươi cố ý phải không?】
Ta tức giận hùng hổ bước ra khỏi Tử Thần điện.
Chưa đầy một ngày, ta đã nghe thấy tin tức mà tiểu nha hoàn bên cạnh dò la được.
Nói ta làm loạn hậu cung, giữa ban ngày ban mặt dây dưa với Bệ hạ ở Tử Thần điện.
Còn nói ta quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng chạy ra khỏi Tử Thần điện.
“Chúc mừng nương nương, được sủng ái rồi!”
Ta cười gượng gạo.
Phúc khí này ngươi có muốn nhận không?
Thế này thì xong đời rồi!
Những tỷ muội kia trong hậu cung, chẳng phải sẽ hận ta c.h.ế.t đi được sao!
Đặc biệt là An tần, người vẫn luôn không được sủng ái.
“Chắc hẳn, không bao lâu nữa Bệ hạ sẽ sắc phong nương nương…”
Lời còn chưa dứt, nha hoàn vội vàng ngậm miệng.
Nàng ta hoảng hốt quỳ xuống, nhận ra mình đã lỡ lời.
Ta biết nàng ta muốn nói gì.
Hờ hững phẩy tay, ra hiệu cho nàng ta lui xuống trước.
Nàng ta muốn nói, không bao lâu nữa ta chắc chắn sẽ ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu.
9
Tiêu Diệp từ khi đăng cơ đến nay, chưa từng lập Hoàng hậu.
Ngôi vị Hoàng hậu vẫn bỏ trống cho đến tận bây giờ, mọi người đều đang đoán xem ai sẽ là người có phúc.
Mặc dù các đại thần bất mãn, nhưng cũng không ai dám trái lệnh Tiêu Diệp.
Ta chống cằm, nằm bò ra bàn, nhìn đàn cá đang bơi lội dưới nước, không khỏi thở dài.
Cứu mạng, các tỷ muội hận ta thấu xương, không còn ai thân thiết với ta nữa thì phải làm sao?!
“Ồ! Đây chẳng phải là Quý phi nương nương vừa mới được sủng ái sao!”
Giọng nói âm dương quái khí vang lên, ta liếc mắt nhìn.
An tần uốn éo vòng eo nhỏ nhắn đi đến trước mặt ta, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng giờ này âm trầm xuống.
Nàng ta cúi đầu nhìn chằm chằm ta, sự ghen tuông, đố kỵ hòa quyện vào nhau, khiến khuôn mặt nàng ta trông thật kỳ quái.
“Ta không có ý tranh giành với ngươi, cũng không phải là đối thủ cạnh tranh của ngươi, nếu ngươi muốn Bệ hạ, ta có thể giúp ngươi.”
Ta nhẹ nhàng khuyên nhủ, không muốn kết thù với An tần.