Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 23
Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:19:05
Lượt xem: 1,097
Nàng có uất ức gì, có thể đến tìm ta mà. Sao phải giữ trong lòng tự mình chịu đựng."
Giọng Thái tử càng thêm dịu dàng. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn hắn chăm chú, nói: "Thiếp không nói đâu. Thiếp không uất ức, Nguyễn Nguyệt Ảnh thiếp có thể chịu đựng được. Hơn nữa, dạo này chàng mệt mỏi như vậy, thiếp là người có lương tâm, không thể gây thêm phiền phức cho chàng được."
Hắn cười lớn, dường như vì vui mừng nói: "Cuối cùng thì nàng cũng nói thật một lần."
“Lời chànghật phải, thiếp đã sơ suất. Vậy chàng vào trong nghỉ ngơi, để thiếp ở đây thức đêm canh thay chàng." Dứt lời, tatoan đi lấy chăn.
Bất ngờ hắn ôm ta từ phía sau, ta cảm nhận rõ từng nhịp thở nơi lồng n.g.ự.c hắn. "Không được, hôm nay nàng không có quyền quyết định."
Ta cố nén ý muốn vùng ra, vì Miễn Miễn, ta phải vượt qua nỗi sợ này. "Điện hạ, thiếp e chàng ngủ không ngon giấc."
Ta run rẩy nói. "Có nàng, ta mới ngủ ngon."
Hắn thì thầm bên tai ta. Dứt lời, hắn bế bổng ta lên, sải bước về phòng ngủ.
Thân xác ta khước từ hắn, nhưng vì Miễn Miễn, vì muốn Tần Vận Nùng cũng nếm trải nỗi đau tận xương tủy này, ta phải làm vậy.
Sách có câu, thần có muôn mặt. Ta nghĩ người cũng thế. Đêm động phòng hoa chúc, hắn hung hãn như quỷ dữ nhập hồn. Đêm nay hắn lại ngủ say, ngoan ngoãn như hài đồng.
Lòng ta rối bời, một nửa tự nhủ: "Là rượu đã hại chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/23.html.]
Một nửa trách hắn đã hại ta.
Lòng rối như tơ vò, ta nhắm mắt ép mình vào giấc ngủ.
Hôm sau, đúng như ta đoán, Tần Vận Nùng ngất đi từ sớm, nguyên do thiếp rõ như ban ngày. Nàng ta sợ Thái tử trao lòng cho ai khác, mà người nàng ta sợ nhất chính là ta.
Vì đến nàng cũng chẳng thể chối cãi, tính ta kiêu kỳ tự tôn, lời nói ung dung tự tại, cùng dung nhan vốn đã hơn người, đã vô tình khiến Thái tử say đắm.
Hỡi Tần Vận Nùng, người thông minh tuyệt đỉnh, sao còn mong mỏi bậc nam nhi quyền cao chức trọng lại là một lang quân chung tình son sắt?
Mà ta đã hiểu rõ từ lâu, chỉ đang vờ như không biết. Người thường xuyên đến thăm Thiền Nhi, lẽ nào chỉ vì thương nhớ nữ nhii?
Tần Vận Nùng ngất đi như một lời nhắc nhở, đã đến lúc ta ra tay giáng cho nàng một đòn đau. Quả nhiên, ta nghe Thái tử bỏ bê công vụ để chăm sóc Tần Vận Nùng trưa nay. Ta không đến tận nơi chứng kiến đôi uyên ương mặn nồng này, e sẽ hối tiếc lắm.
Nhưng ta còn chưa vào đến cửa viện Thái tử phi, giờ lại là lúc nắng như đổ lửa.
"Làm phiền các ngươi vào bẩm lại lần nữa, ta và Thái tử phi vốn thân thiết, nàng ấy chắc chắn sẽ không để ta đứng ngoài cửa. Nhất định là lũ người hầu các ngươi tự tiện, nảy sinh ý đồ bất kính." Ta lớn tiếng nói với cung nữ vừa ra.
Nàng cung nữ kia thần sắc kiêu ngạo, lười biếng hành lễ: "Mời nương nương về cho. Nắng chang chang thế này, bọn nô tỳ không dám lơ là, nhưng Thái tử điện hạ đã dặn, không cho ai làm phiền."
"Nhưng ta nghe Thái tử phi ngất xỉu sáng nay, lòng như lửa đốt. Không sao, ta biết, Thái tử điện hạ đã lâu rồi không ở bên Thái tử phi lâu như vậy. Vậy ta sẽ đợi ở đây. Điện hạ ra rồi ta sẽ vào." Ta mỉm cười nhìn nàng cung nữ.