Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 43
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:23:50
Lượt xem: 629
Ta cẩn thận hỏi cung nữ bên cạnh nàng, nàng ta nói hôm qua khi đang đi dạo trong vườn, chân trượt một cái, nàng vốn có thai rất khỏe mạnh, không ngờ ngã một cái đã sảy thai.
Gần đây ta bận rộn chuẩn bị cho đại lễ phong hậu, nên giao cho Ôn Thục Nhi điều tra, sau đó cũng chẳng đi đến đâu, không tra ra được gì, có lẽ đều là ý trời.
Ta đến thăm Thẩm Chiêu Huấn, người vừa mất đi đứa con yêu dấu, nàng vốn kiều diễm động lòng người, vậy mà chỉ sau một đêm đã tiều tụy khôn tả. Thần sắc đờ đẫn, dường như đã mất đi mọi hy vọng. Vài ngày sau cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lại hóa điên mãi mãi.
Ta cũng bỗng nhiên tha thứ cho những lần nàng ta bất kính với ta khi mang thai, có lần nàng ta còn mỉa mai tên của ta, nói ta sinh ra đã mang số phận kế thất, rằng chính thất như trăng, còn ta chỉ là cái bóng của trăng.
Ta đương nhiên rất tức giận, nhưng lúc đó ta đang bận tâm làm sao để chọc tức Tần Vận Nùng, căn bản không rảnh để ý đến nữ nhân này, dù có sinh ra Na Tra cũng không thể lay chuyển địa vị của ta. Chỉ phạt nàng ta một tháng bổng lộc, mà Ôn Thục Nhi lại tức giận không thôi, nói ta phạt quá nhẹ.
Ta chưa từng sợ hãi sự nghi ngờ của người khác, nên căn bản không để tâm. Ta rốt cuộc là trăng sáng hay chỉ là bóng trăng mờ ảo, chỉ có bản thân ta mới có thể quyết định, lời người khác, chẳng là gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/43.html.]
Sau này sẽ không còn ai có thể nghi ngờ nữa.
Thái tử Cố Minh chính thức đăng cơ, tôn sinh mẫu Giang hoàng hậu làm Thái hậu, truy phong chính thất Tần thị làm Nguyên Trinh hoàng hậu, lương đệ Hồ Miễn Miễn làm Thuần Ý quý phi. Trưởng tử Cố Tri Ý cũng được chính thức lập làm Thái tử.
Ôn Thục Nhi được phong làm Tiệp dư, để an ủi Thẩm Chiêu Huấn mất con, cũng phong nàng ta làm Tiệp dư như Ôn Thục Nhi.
Còn ta, đáng lẽ phải đến năm sau mới được phong làm Hoàng hậu, nhưng ngay ngày hắn lên ngôi, ta đã được sách lập làm Hoàng hậu chính cung, đại lễ phong hậu lại được cử hành cùng ngày với đại lễ đăng cơ.
Cả triều đình trên dưới, không ai không kinh ngạc, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, có thể khiến hắn không màng đến thể diện của thê tử đã khuất, lại còn xem nhẹ lễ pháp.
Họ đều nói, là vì gia thế của ta. Họ lén lút bàn tán, đến cuối cùng ngay cả chính ta cũng không hiểu nổi đáp án. Sau này cuộc sống của ta, không ai là không ngưỡng mộ. Nhưng chỉ có ta sống trong thấp thỏm lo âu, ngày qua ngày càng thêm sợ hãi.
Con trai của Tần Vận Nùng, giờ đây được nuôi dưỡng dưới gối ta, ta trở thành mẫu hậu trên danh nghĩa của nó. Đứa trẻ này bệnh tật ốm yếu, không chút nào hoạt bát khỏe mạnh như Thiền Nhi.
Nhưng nó thật sự rất giống Tần Vận Nùng, càng ngày càng giống, mỗi lần ta nhìn nó, khuôn mặt tuyệt vọng khi c.h.ế.t của Tần Vận Nùng lại hiện lên trước mắt ta.