Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 52
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:26:58
Lượt xem: 748
Nàng khóc càng to hơn, tiếp tục nói: "Ta là kẻ sát nhân đã g.i.ế.c con của người khác, là tội đồ đã bức một người mẫu thân đến phát điên. Ta chỉ vì tranh giành hơn thua nhất thời, lợi dụng quyền lực của mình làm chuyện đê hèn. Ta sao xứng có con? Ta không xứng làm một người mẫu thân hạnh phúc."
Ta nhất thời không biết nói gì, kinh ngạc đến mức ho khan hai tiếng.
Nàng lộ vẻ kinh hoảng, nói với ta: "Tỷ tỷ, xin tỷ đừng trách muội. Muội van xin tỷ đừng trách, muội biết mình có tội, nên mới ăn chay niệm Phật. Lần trước tỷ lâm bệnh, muội cứ ngỡ Phật Tổ đang trừng phạt muội, nhưng sau đó tỷ đã bình phục, muội lại ngỡ người đã tha thứ. Nay tỷ lại ngã bệnh, muội thật sự sợ hãi, sợ rằng Phật Tổ vẫn chưa dung thứ cho muội."
Ta thở dài một tiếng, bản thân ta còn có tư cách gì mà trách nàng ấy chứ, tội lỗi của nàng cũng là do ta mà ra. Ta nắm lấy tay nàng rồi nói: "Ai cũng mang tội, ta cũng không ngoại lệ. Chúng ta hãy cùng nhau chuộc lỗi. Thục nhi đừng sợ, ta đã tỉnh lại rồi, Phật Tổ đã tha thứ cho muội."
Sau hôm đó, Ôn Thục nhi dường như đã nghĩ thông suốt điều gì. Tang kỳ của Tri Ý vừa qua, nàng nhanh chóng được sủng ái trở lại, rồi mang thai. Hoàng thượng và ta đều rất vui mừng, tấn phong nàng làm Thục phi.
Thục nhi cũng rất cẩn thận dưỡng thai. Nàng luôn nâng niu bụng bầu, thành tâm quỳ lạy trước tượng Phật, khẽ lẩm bẩm: "Nguyện con của thiếp, tỷ tỷ của thiếp, người nhà của thiếp đều được bình an."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/52.html.]
Sau khi khỏi bệnh lần này, ta và Hoàng thượng cũng đã công khai làm hòa. Người rõ ràng sợ ta sẽ không tỉnh lại được nữa. Ta nhớ tới Tri Ý đã khuất, bèn cho người một cái cớ. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, ta đã không còn là chính mình nữa. Ta chỉ là một người thê tử, là mẫu thân của con người. Đã lâu lắm rồi không ai gọi tên ta, ngay cả người cũng không.
Vô phương, tất cả đều là do ta lựa chọn. Tình trạng thai của Thục phi vẫn luôn ổn định, nhưng vào tháng thứ bảy, khi nàng đang tản bộ trong Ngự Hoa Viên, bất ngờ gặp Thẩm Tiệp dư, người đã phát điên từ lâu, xông ra khỏi cung. Vừa nhìn thấy bụng Thục phi, Thẩm Tiệp dư liền lao tới, điên cuồng nguyền rủa: "Đây là con của ta, trả lại cho ta, đồ tiện nhân!"
Tâm ma của nàng ta như sống dậy từ đống tro tàn, kề lưỡi kiếm luân hồi lên cổ họng Thục phi.
Ôn Thục nhi kinh hãi sinh non, nhưng đứa bé mãi không chịu ra. Nàng bất lực nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hoảng sợ kêu lên: "Tỷ tỷ, cứu lấy con của muội, đừng lo cho muội!" Ta lén ra lệnh cho bà đỡ phải cứu bằng được mẫu thân , nhưng thần phật nào có thể vào được căn phòng đẻ đầy m.á.u tanh ấy. Đứa bé vừa ra đời, chỉ kịp cất một tiếng khóc rồi mãi mãi không thể khóc thêm lần nào nữa.
Lúc đầu, Thục phi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là rất yếu. Khi bà đỡ run rẩy đặt cô nương nhỏ bé, mãi mãi yên lặng của nàng vào lòng, nàng đau đớn thét lên một tiếng thê lương đến xé lòng.
"Đây rõ ràng là nghiệp chướng của ta!" Đó là câu nói trọn vẹn cuối cùng nàng thốt ra trong đời. Nàng bị kích động mạnh, m.á.u ở hạ thể như biển cả mênh mông, không ngừng tuôn chảy. Ta thậm chí còn muốn dời núi Vương Ốc và Thái Hành đến để ngăn dòng m.á.u tanh này cho nàng.
Ta chưa kịp làm gì cả, quyền lực ngập trời không giữ nổi một sinh mạng, đạo đức như núi không cứu vãn được một người lương thiện vì ta mà làm điều ác.