Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:29:42
Lượt xem: 1,284
nghe đến ngẩn người, bật cười hỏi nàng nghĩ đâu ra những chuyện này. Nàng dừng tay đang dọn dẹp giường chiếu cho ta, giọng bỗng trở nên gấp gáp: "Nương nương vốn nhân từ, nhưng chốn Đông cung này đâu phải ai cũng tốt!"
Dung cô cô cùng ta lớn lên từ thuở bé, tình như tỷ muội ruột thịt. Lời nàng nói, nếu là kẻ khác ta đã phạt tám mươi trượng rồi.
Ta dịu dàng an ủi nàng: "Thôi nào, đừng bận tâm nữa. Chẳng lẽ những chuyện này ta không rõ hay sao? Ta thật sự không để bụng đâu. Tranh giành hư danh để làm gì. Huống hồ, đâu phải chuyện sống còn. Vả lại, nếu là nàng ấy, ta cũng sợ hãi. Hơn nữa, phần lớn những chuyện này đều do mẫu thân nàng ấy dạy bảo. Ta đều hiểu cả. Chúng ta cứ an tâm chăm sóc Thiền nhi, sống cuộc sống của riêng mình."
Ánh mắt Dung cô cô chất chứa nỗi thất vọng tràn trề. Những chuyện này, ta nào có không hay. Tổ mẫu và mẫu thân ta đều xuất thân dòng dõi cao quý, từ nhỏ ta đã được cách dạy dỗ. Những lẽ đời này, ta đã hiểu thấu từ lâu rồi.
Thực lòng ta không màng đến, tranh giành cũng chẳng ích gì. Tranh giành rồi có mang lại cho ta cuộc sống viên mãn hay không? Thái tử thà ở bên cạnh Tần Vận Nùng bệnh tật không thể thị tẩm, cũng không muốn bước chân đến chỗ các phi tần khác. Địa vị trong Đông cung đã định sẵn theo ý Thái tử.
Huống chi, bệnh tình Tần Vận Nùng ngày càng trầm trọng, ta tranh giành với nàng ta có nghĩa lý gì. Thứ chúng ta muốn vốn dĩ khác nhau. Nàng ta muốn danh phận chính thất và tình yêu của Thái tử.
Ta chỉ mong muốn sống một cuộc đời bình yên đến cuối đời. Giá mà có thể an yên như thế này mãi mãi thì tốt biết mấy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, một năm nữa lại qua đi. Thiền nhi đã đến tuổi bi bô tập nói. Ngày ngày ta vẫn chăm con, tiện thể chăm sóc cả Hồ Miễn Miễn. Sức khỏe Thái tử phi đã khá hơn đôi chút, ta cũng thường xuyên qua lại thăm nom.
Dạo gần đây, ta hay đến thăm Thái tử phi hơn, sợ Miễn Miễn tủi thân nên ta thường tìm nàng trò chuyện. Trong buổi hàn huyên hôm nay, ta nhận thấy nàng không còn vẻ tươi tắn như xưa. Ta khéo léo đổi nhiều câu chuyện, chỉ khi nhắc đến Thái tử, nàng mới tỏ ra hứng thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/8.html.]
“Miễn Miễn, muội có thấy hay không, ngày Thiền nhi cất tiếng gọi "Phụ vương", Thái tử vui mừng khôn xiết, bế con bé chạy mấy vòng quanh sân ta. Nhìn mà ta thót tim, chỉ muốn đuổi người đi cho rảnh nợ. Đùa giỡn với con trẻ như thế, thật không ra thể thống gì!”
Nói rồi ta cứ thế đợi phản ứng của nàng. Hồ Miễn Miễn cúi đầu khẽ cười, giọng nói e lệ khó tả: "Họ, hai phụ tử đều đáng yêu như nhau."
Thấy nàng vui vẻ hơn một chút, ta liền nói tiếp: "Miễn Miễn, thân thể Vận Nùng hiện giờ đã khá hơn rồi, cũng coi như vượt qua được rồi. Thái tử không cần phải luôn chăm sóc nàng ấy nữa. Ta tin Thái tử nhất định sẽ đến thăm muộii."
Nghe lời này, nàng cười khổ lắc đầu. Dùng một giọng điệu gần như tuyệt vọng nói với ta: "Hắn sẽ không đến."
Ta chưa từng thấy Hồ Miễn Miễn như thế này. Vừa kinh hãi vừa sợ hãi, ta rất sợ cuộc đời vốn tươi đẹp của nàng bị bóng tối vây khốn, ngay cả một tia sáng cũng không thể lọt qua.
Ta vừa nhìn thấy Hồ Miễn Miễn đã quyết định kết bạn với nàng. Đó là ngày thứ hai chúng ta cùng vào Đông Cung, Thái tử phi dẫn ta cùng đi thỉnh an Hoàng hậu. Tâm tình ta hôm đó không tốt, giữ một khuôn mặt lạnh lùng khó gần. Thái tử phi thấy ta như vậy, cũng không dám nói chuyện thân mật với ta.
Chỉ có Hồ Miễn Miễn ngốc nghếch dám bắt chuyện với ta trên đường về Đông Cung.
“Nguyễn tỷ tỷ, ta thấy tỷ thật ngầu."
Nói xong Hồ Miễn Miễn liền cười chạy đi.
Lúc đó ta liền nghĩ, trong Đông Cung có nàng, cũng không đến nỗi quá tệ. Cuộc sống của ta cũng sẽ không quá nhàm chán đâu nhỉ. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, ánh mắt của nàng đã ảm đạm đi nhiều.