TA LÀM THIÊN PHI ĐÃ HAI TRĂM NĂM - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:18:38
Lượt xem: 309
Ta làm Thiên Phi đã hai trăm năm, thành tiên thì đã bốn ngàn hai trăm năm rồi.
Hơn bốn ngàn năm trước, Thiên Đế áo trắng nhuốm m.á.u từ Ma giới trở về, phía sau có một nữ tử đi theo.
Nữ tử đó là Nguyệt Hoa Tiên Tử, đệ nhất mỹ nhân tam giới, đúng là bạch nguyệt quang của Thiên giới.
Chỉ là tính nàng kiêu ngạo, mắt cao hơn đỉnh đầu, người duy nhất nàng để trong lòng chính là Thiên Đế bệ hạ chí tôn vô song của tam giới lục đạo.
Hơn bốn ngàn năm trước, lão Thiên Đế thoái vị về Không Hư giới, tân Thiên Đế vì muốn củng cố lòng người, hạ phàm lịch kiếp, giao chiến với Ma Quân ở Hắc Thủy Chiểu Hải, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc bị Ma tộc tập kích, Nguyệt Hoa Tiên Tử lấy thân mình làm lá chắn, đỡ cho hắn một đòn chí mạng, bản thân lại hồn phi phách tán.
Thiên Đế đau lòng khôn nguôi, lấy nửa Nguyên Thần làm chén, dùng m.á.u tim nuôi dưỡng hồn phách nàng mấy ngàn năm, chỉ mong một ngày kia, Nguyệt Hoa Tiên Tử có thể sống lại trở về.
Bởi vậy Nguyệt Hoa Tiên Tử ái mộ Thiên Đế, là giai thoại được tứ hải bát hoang ca tụng, còn ta si mê đế quân, lại là trò cười mà tam giới lục đạo đều biết.
Ta chỉ là một nữ tử phàm trần, xuất thân hèn mọn, mạng như cỏ rác, chỉ là tình cờ, vì Nguyên Thư Thiên Quân chắn một đạo Thiên Lôi Trừ Thần, mới có may mắn được diện kiến thiên nhan.
Ngày đó, Nguyên Thư Thiên Quân cười tủm tỉm hỏi ta: "Ngươi vì bản quân chắn một đạo Thiên Lôi Trừ Thần lớn nhất khi phi thăng thượng thần, cứu bản quân khỏi mười vạn năm tu hành hủy hoại trong chốc lát, bản quân trong lòng cảm kích, hứa với ngươi một điều ước, cứ việc nói ra."
Ta nói: "Ta muốn vào Thiên cung."
Hắn hơi sững người, rồi lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đơn giản."
——————
——————
Cưỡi mây lành mới đến cửa Thiên cung nguy nga, liền thấy Thiên Đế một thân bạch y bay đến, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú, nhưng sắc mặt lại xanh mét, ánh mắt sắc bén: "Nguyên Thư, ngươi thật là hồ đồ!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nguyên Thư Thiên Quân xoẹt một cái mở cây quạt xếp bằng ngọc dát vàng trong tay ra, phe phẩy ung dung, cười như không để tâm: "Bản quân chọn lúc này phi thăng sớm, là thương ngươi vừa độ kiếp trở về, lại tổn hao nửa Nguyên Thần, sợ Ma giới hay tin, cấu kết Yêu giới tấn công, ngươi không có người nào dùng được thôi."
Thiên Đế lại quát lạnh: "Cô đã sớm bảo ngươi bỏ cái ý nghĩ này đi, tu vi không đủ, cưỡng ép phi thăng, sẽ hồn phi phách tán, không được siêu sinh, ngươi quả thực là đang tìm chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-lam-thien-phi-da-hai-tram-nam/chuong-1.html.]
"Bản quân hiện tại chẳng phải rất tốt sao." Nguyên Thư Thiên Quân lại lộ ra vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày, "Ngươi cứ khăng khăng một mình chống lại cả Ma giới, bản quân khuyên can không được, thì đành phải bồi ngươi thôi."
Thiên Đế hừ lạnh một tiếng, hình như không hề cảm kích, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nâng tay thi triển thuật chữa trị.
Nguyên Thư Thiên Quân phất tay cản lại pháp thuật của hắn, kéo ta ra phía trước: "Bản quân lần này phi thăng thành công, tu vi không hao tổn, đều là nhờ nàng, cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn nàng ở Thiên cung làm một tiểu tiên, ngươi sẽ không phản đối chứ, tiểu lão đệ?"
Thiên Đế tuy thật sự là tiểu lão đệ của hắn, nhưng lại ghét nhất bị gọi là 'tiểu lão đệ', chữ "Cút" thường nói đã đến bên môi, bỗng nhớ ra mình đã là Thiên Đế, là bậc mẫu mực của tam giới, lại nuốt trở vào, chỉ một đôi mắt vàng nâu lạnh lùng hướng về phía ta, ẩn ẩn lóe lên hàn quang, rơi trên người ta, lạnh lùng xa cách, như sương phủ tuyết.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn đồng ý.
Đồng ý cho ta ở bên cạnh hầu hạ, với thân phận tiên nô.
Thậm chí đích thân thi triển pháp thuật loại bỏ phàm cốt cho ta, ban tặng vạn năm linh lực, chỉ vì mệnh cách của ta giống hệt Nguyệt Hoa Tiên Tử, là vật chứa hồn tốt nhất mà hắn đã chờ đợi mấy ngàn năm.
Nguyên Thư Thiên Quân vừa nghe liền biến sắc, nắm lấy tay ta định rời đi.
Nhưng ta bằng lòng.
Ta nhìn Thiên Đế, ánh mắt chứa đầy ý cười: "Thiên Đế cho phép ta phi thăng, ban cho ta trường sinh, ta vì Thiên Đế xông pha khói lửa, thân c.h.ế.t hồn diệt, không dám nói hối hận."
——————
Chúng tiên ở Thiên giới đều chê cười ta đối với Thiên Đế nhất kiến chung tình, si tâm vọng tưởng, nhưng bản thân ta rõ ràng, ta không phải si tâm vọng tưởng, ta chỉ là... không uống bát canh Mạnh Bà kia.
Năm đó ở Hắc Thủy Chiểu Hải, Ma Quân vô lương, thiếu nữ hiến tế, giữa trời mây đen giăng kín, mưa to gió lớn, sóng nước cuồn cuộn, một chiếc thuyền nhỏ như bèo trôi giữa biển, lênh đênh vô định, chỉ trong chốc lát, đã bị sóng lớn màu đen cuồn cuộn nhấn chìm nuốt trọn.
Từng đợt sóng lớn màu đen như đá tảng liên tục va đập vào người, xương cốt ta gần như gãy vụn, tâm thần nứt vụn, ngũ tạng đều tổn thương, nhưng ta không muốn chết, ta quá muốn sống, liều mạng giãy giụa, nhưng rốt cuộc Hắc Hải vô bờ bến, con người khó mà thắng trời.
Trong lúc nguy cấp, là người có đôi mắt vàng nâu kia cưỡi mây lành mà đến, xua tan sóng đen ngập trời, dẹp yên biển đen cuồn cuộn, cứu ta khỏi nguy nan, ôm ta vào lòng, cho ta sinh mạng thứ hai, khiến ta vĩnh viễn khó quên.
Duyên khởi từ lần đầu gặp gỡ ở Chiểu Hải, tình định dưới cơn mưa phùn nơi rừng mơ, lại có thưởng trà ở đình lê, nghe sen nở bên hồ sen, ngắm tuyết rơi trong vườn mai, cảnh sắc bốn mùa cũng không bằng một phần vạn sự dịu dàng của hắn, từng chút từng chút khắc sâu trong tim, ta làm sao có thể quên, làm sao dám quên.