Ta Luân Phiên Làm Hoàng Hậu Ở Bảy Nước - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-13 10:28:59
Lượt xem: 2,480
Tiểu Hàn lấy tay ôm ngực, đã bắt đầu hít thở sâu.
Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn: "Ta biết chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng thật sự, thật sự chỉ là hiểu lầm."
Dưới gầm bàn, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, âm thầm dùng hết sức lực.
"Nàng về nhà diễn lại màn hiểu lầm này cho ta xem."
Ta trịnh trọng đồng ý.
Tiểu Sở đã hiểu rõ cớ sự vì sao hắn lại yêu mến ta.
"Có lẽ nghe thật nực cười, nghe đồn nàng rất khó chiều lòng, đêm động phòng hoa chúc, ta đã chuẩn bị chu toàn, nhưng vẫn không thể khiến nàng rung động. Ta chưa từng chịu thất bại nào như vậy, nên vẫn luôn mong mỏi có được sự tán thưởng từ nàng."
Hóa ra tiểu Sở lại là người như thế.
Tiểu Ngụy đang bước xuống từ trên cao.
Hắn vừa an tọa trở lại chỗ ngồi, bỗng nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình.
Xem ra đã đến phiên hắn.
Tiểu Ngụy thoáng sững sờ, rồi mỉm cười đáp: "Tại hạ có chút tật xấu, e rằng không tiện nói ra."
Tiểu Hàn như muốn bóp nát chén trà trong tay, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn ta lại giở trò gì nữa đây?"
Ta thầm nghĩ: "Cái này ta thà c.h.ế.t chứ không làm theo."
Giờ chỉ còn lại Tiểu Tần.
Tiểu Tần chăm chú lắng nghe, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Tiểu Tề vỗ mạnh xuống bàn, lay hắn tỉnh giấc.
"Còn ngươi, ngươi thích gì ở Tô Lê?"
Tiểu Tần bừng tỉnh, ngã phịch xuống đất.
"Hóa ra, ta còn cổ hủ hơn cả người thời Chiến Quốc. Tư tưởng chia sẻ của các ngươi quá tiến bộ, ta thường xuyên lạc lõng vì không đủ 'biến thái' để hòa nhập. Ta đâu có thích nàng ta, các ngươi cũng nên cho người ta được nghỉ ngơi một ngày chứ."
Nam chính trong cuốn sách, bởi vì bị xuyên không, cho nên trở nên rất đỗi bình thường.
Nhưng mà, "nghỉ ngơi một ngày" là có ý gì vậy nhỉ.
Ta muốn hỏi thử cha ta xem sao.
Ông ấy từ lúc nào đã không thấy đâu rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-luan-phien-lam-hoang-hau-o-bay-nuoc/chuong-13.html.]
Ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Năm người kia lặng lẽ vây lại. "Tô Lê, dù chúng ta là thật lòng, nàng cũng không bằng lòng sao?"
Tiểu Hàn che trước người ta, không chịu lùi nửa bước. "Ta sẽ không để bất cứ ai cướp mất A Lê."
Tiểu Tề khoanh hai tay trước ngực: "Nàng ấy gả cho chúng ta trước đấy chứ? Là ngươi một mình cướp mất thê tử của năm người chúng ta."
Tiểu Hàn ngẩn người, chợt hiểu ra. "Đúng vậy. Nàng ấy gả đến lần thứ sáu mới đến lượt ta, chẳng phải càng chứng tỏ, nàng ấy đối với ta là chân ái sao?"
Tiểu Tề muốn động thủ đánh người, bị Tiểu Sở ngăn lại.
Hiện trường hỗn loạn.
Ta ở giữa tâm bão, vội vàng dàn xếp mâu thuẫn. "Nếu đã là thật lòng, ta nói không bằng lòng, các ngươi cũng sẽ không trở mặt chứ."
Đáp lại ta chỉ có sự im lặng.
Nếu đã không ai nói gì.
Vậy ta bắt đầu điểm danh.
Ta: "Tiểu Triệu, ta đã cứu mạng ngươi, ngay cả ngươi cũng muốn ép ta sao?"
Tiểu Triệu: "Không đâu. Chỉ là bọn họ gọi ta, cùng nhau bày tỏ."
Ta: "Tiểu Yên, ta có thể dạy ngươi bí quyết tạp kỹ, ngươi cũng có thể rất hoạt bát."
Tiểu Yên: "Nếu ngươi không bằng lòng, vậy cũng chỉ có thể như vậy."
Ta: "Tiểu Sở, ta thừa nhận ngươi rất ưu tú, nhưng đối với ta, ngươi vĩnh viễn không bằng Tiểu Hàn."
Tiểu Sở muốn động thủ đánh Tiểu Hàn, lần này bị Tiểu Tề ngăn lại.
Ta: "Tiểu Tề, ta sớm đã nhìn ra ngươi rất thích chiếc long ỷ kia rồi, ta tặng ngươi có được không?"
Tiểu Tề: "A- Thật sao?"
Ta: "Còn Tiểu Ngụy, ngươi rảnh rỗi thì tự tạt nước lạnh vào mình đi, ta thấy ngươi rất giỏi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tiểu Ngụy không nói nên lời: "Ta chỉ là đi ngang qua thôi."
Không sao, ta thấy ai cũng không vừa mắt.
Ta hướng ánh mắt về phía Tiểu Tần đang ngồi uống rượu.
Hắn múa may đôi đũa: "Ta đang nghỉ ngơi, đừng nói chuyện với ta."