Ta Luân Phiên Làm Hoàng Hậu Ở Bảy Nước - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:58:22
Lượt xem: 4,001
Ta đang định ra cửa cưỡi ngựa thì bị cha gọi lại.
Ông ấy lấy ra từ trong người một vật phát sáng kỳ lạ.
"Đây là cổng dịch chuyển, vừa đúng bảy cái, tiện cho con đi thăm thú."
Ta hoàn toàn im lặng.
Ta cứ ngỡ mình đã miễn nhiễm với những vật dụng của cha rồi.
Nhưng không ngờ ông ấy luôn có thể làm ta phải thay đổi suy nghĩ.
Ta: "Điều này thật vô lý."
Cha ta: "Sự tồn tại chính là hợp lý."
Ta: "Vậy tại sao nửa năm trước người không lấy nó ra?"
Cha ta trầm ngâm một lúc, ông ấy đang cố gắng giải thích cho ta hiểu một khái niệm nào đó.
"Có lẽ là mở khóa toàn bộ bản đồ, nhận phần thưởng, con có hiểu không?"
Ta: "..."
Trước khi bước vào cổng dịch chuyển, cha ta như một người cha nhân từ, lưu luyến không rời, vẫn còn dặn dò ta.
"Hãy nhớ những gì ta đã dạy con từ nhỏ, yêu một người rất khó, vì vậy điều chúng ta cần làm là - yêu bảy người."
Ta phẩy tay đóng cửa lại, vội vã rời đi.
Cha ta người này chỗ nào cũng tốt, chỉ là từ nhỏ đã cố gắng làm lệch lạc quan niệm tình cảm của ta.
Người ta thường nói con cái thành gia là nhiệm vụ của bậc cha mẹ.
Cha ta dường như đã nhận bảy nhiệm vụ.
Vừa mới về đến Tề quốc, ngay lập tức tiểu Tề đã xông tới.
Hắn ta hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ta, lẩm bẩm một mình.
"Thật sự là bảy bào thai sao? Giống nhau như đúc, chỉ là tính cách khác nhau."
Ta ngồi trên giường, dùng chăn quấn quanh người, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Đừng có lại đây, ta không mặc gì bên trong đâu."
Không còn cách nào khác, bên trong đang mặc hỉ phục của Tần quốc, không kịp thay.
Tiểu Tề khoanh tay trước ngực, giọng điệu khá là đáng ghét.
“Vậy khi ta không có ở đây, nàng đều ngủ lõa thể sao? Ta thật không tin nổi."
Tiểu Tề không nói lý lẽ, ta quyết định dùng kế "muốn bắt thì phải thả".
"Hiểu rồi, ngươi rất muốn xem, ta có thể hiểu được người trẻ tuổi mà. Vậy ta sẽ đếm một hai ba, rồi bỏ chăn xuống nhé."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nắm chặt hai bên chăn bằng hai tay.
Nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
"Một, hai, ba!"
Ta hít một hơi thật sâu, mở chăn ra.
"Xem nè!"
Tiểu Tề vội vàng dùng ống tay áo che mắt, thanh âm không giấu được tức giận: "Tô Nhị Lê, nàng quả thực điên rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-luan-phien-lam-hoang-hau-o-bay-nuoc/chuong-6.html.]
Không tệ, không tệ.
Ta dành thời gian để cởi y phục bằng những động tác nhanh chóng.
Để ngăn hắn ta nhìn trộm, ta phải cởi y phục trong khi chọc tức hắn.
"Ngươi thật sự không xem sao? Vậy ta mặc vào nhé."
"Ta mặc y phục rất chậm đó nha, nếu ngươi muốn xem, vẫn còn kịp mà."
Cuối cùng cũng cởi xong.
Ta nằm sấp bên giường, thò đầu xuống dưới, ném y phục Tần quốc xuống gầm giường.
"Ôi chao, thân hình ta đẹp lắm đấy nhé, ngươi không xem quả thật đáng tiếc."
Người kia có lẽ đầu óc có chút vấn đề, bỗng nhiên dậm chân một cái.
"Xem thì xem! Nàng là nữ nhân của ta, có gì mà không dám?"
Không khí bỗng chốc im phăng phắc.
Nửa thân ta vẫn còn lộ ra bên ngoài.
Cả người ta cứng đờ.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Mặt Tiểu Tề không chút cảm xúc, như thể bị điểm huyệt tại chỗ.
"Thật sự là không mặc gì cả..."
Ta đưa cánh tay trắng nõn ra, chỉ thẳng vào hắn, thét lên một tiếng khản đặc: "A - Cút ngay cho ta!"
Tiểu Tề xấu hổ không còn chút mặt mũi nào, từ đó không dám đến tìm ta nữa.
Yên quốc thì tốt hơn nhiều.
Sau khi biết Tô Lục Lê và Hàn thái tử chung sống hòa thuận, Tiểu Yên đã tự mình suy ngẫm rất nhiều.
Hắn do dự bên cạnh ta hồi lâu, rồi mới hạ mình xuống hỏi: "Có phải Yên quốc thật sự rất lạnh, cho nên nàng không thích không?"
Ta cởi khăn lông, mở áo choàng, tháo mũ da cừu, vén tấm chăn nhỏ lên.
Đặt lò sưởi trong lòng xuống.
Ta chuyển chân khỏi chậu than.
"Ngươi vừa nói gì cơ? Ta không nghe rõ."
Tiểu Yên định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành nói: "Không, không có gì."
Ta nhíu mày: "Không có gì thì đừng nói nữa, ta phải mất bao nhiêu công sức chứ."
Ta gác chân lên chậu than, đặt lò sưởi vào trong lòng.
Đắp chăn nhỏ, đội mũ da cừu, buộc chặt áo choàng.
"Ôi chao, tay không rút ra được rồi."
Lần đầu tiên hình như là cung nữ giúp ta.
Tiểu Yên nghiêng người về phía ta.
Ánh mắt hắn chăm chú, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo lông, động tác thật thuần thục.
Tiểu Yên mắc bệnh OCD, còn giúp ta vuốt những sợi lông cho thẳng thớm.