Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Vương Gia - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-31 16:11:10
Lượt xem: 8
Hóa ra là vậy.
Đêm qua đích trưởng tỷ đã bị Tiết Đình chuốc rượu đến say khướt.
Nghĩ đến đó ta thấy có lỗi với tỷ ấy.
Nhưng phận ta cũng chỉ như một pho tượng Bồ Tát bằng đất sét thả trôi trên sông, ta không có thời gian lo bao đồng chuyện của tỷ ấy.
Ta được Tiết Đình đưa về Thanh Lâm Uyển để nghỉ ngơi cùng ngài ấy.
Khi tỉnh dậy, chân ta yếu đến mức khó có thể ngồi dậy được.
Tiết Đình đã nghỉ ngơi đủ, người dựa vào mép giường thầm trò chuyện bên tai ta.
Những ngón tay mảnh khảnh của người nhặt một lọn tóc đang buông xõa trên khuôn mặt ta và nghịch nó, rồi người đưa tay tới hõm cổ ta thăm dò, chậm rãi vén nội y của ta lên.
Bầu trời ban ngày lại sáng, không giống như trong bóng tối đêm qua.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Đình lúc này chỉ cách ta chừng ba ngón tay.
Quá gần rồi.
Ngài ấy ở gần đến mức ta thậm chí không dám ngước lên nhìn người.
Giây tiếp theo, động tác của người bỗng trở nên cứng đờ và dừng lại.
Ta không hiểu chuyện gì.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Thấy Tiết Đình cau mày.
[Chuyện gì thế này? Làm sao bảo bối Quân Nhi của ta lại bị thương? ? ?]
[Ta chắc chắn không làm điều này! Ta rất sợ làm tổn thương nàng ấy, nhưng ta lại không thể kiềm chế bản thân!]
Ta nhìn theo hướng nhìn của Tiết Đình.
Trên vai ta hằn lên một vết bầm dài bằng ngón tay cái.
“Chuyện này là thế nào?” Tiết Đình hỏi ta.
"Do thần thiếp sơ ý bị va đập thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-nghe-duoc-tieng-long-cua-vuong-gia/chuong-4.html.]
Ta kéo chăn đắp cho mình.
Trong mắt Tiết Đình hiện lên sự không hài lòng, rõ ràng lời giải thích của ta không mấy thuyết phục.
Nhưng người không hỏi gì thêm.
Ngài ấy đưa tay ra và ôm ta chặt hơn.
[Kẻ nói dối nhỏ! Vẫn cố lừa dối ta!]
[Chuyện gì đã xảy ra với nàng! Rõ ràng là nàng đã bị Lưu Nhu bắt nạt!]
[Thật không ngờ? Bổn vương đã phát hiện ra những chuyện tồi tệ xảy ra trong gia đình nàng!]
[Nàng yên tâm! Từ nay về sau bổn vương sẽ bảo vệ nàng, không ai có thể bắt nạt nàng nữa!]
Lưu Nhu chính là đích trưởng tỷ của ta.
Phải, suy đoán của Tiết Đình chẳng sai chút nào.
Những vết thương trên người ta quả thực là do tỷ ấy gây ra.
Trước hôn lễ vài ngày, trong nhà vô cùng náo loạn khi Lưu Nhu biết chuyện phụ thân đã chọn ta làm của hồi môn.
Sau đó, vì phụ thân ta không chịu thay đổi ý định nên đích trưởng tỷ đã trút giận lên ta.
Những vết bầm tím trên vai ta là do tỷ ấy ném một viên mực vào ta trong lúc mất bình tĩnh.
Qua nhiều năm, những điều tương tự thế này này đã trở thành chuyện thường tình đối với ta.
Kể từ khi mẫu thân ta qua đời, ta đã phải gánh chịu những vết thương từ nông đến sâu, rồi lại lành, lành rồi cũng trở thành sẹo.
Không một ai quan tâm.
Bây giờ nghe được tiếng lòng của Tiết Đình thực sự thương cảm với ta chỉ vì một vết thương nhỏ này, trái tim ta như bị bóp nghẹt, chóp mũi cay cay.
Ta không muốn Tiết Đình nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình nên đã vùi đầu vào vòng tay người.
Sau khi thấy ta cố gắng che giấu, Tiết Đình như phát điên.
[Ahhhhhhhhhhhh! ! !]