Ta Ở Ngự Sử Đài Viết Truyện Về Kẻ Thù - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:32:46
Lượt xem: 1,064
08
Cuốn thoại bản này nếu đổi người khác viết, thật sự không viết ra được cái hồn này.
Nhưng ta đã quan sát hai người bọn họ mấy tháng nay, đối với tính cách, sở thích, hành tung của bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Bảy phần thật ba phần giả, viết vào trong sách, liền trở thành mười phần chân thật.
Nhận thức được điểm này, ta càng thêm cố gắng làm việc ở Ngự sử đài.
Cố gắng đến mức khiến Ngự sử trung thừa cũng có chút run sợ.
Trưa hôm sau, Ngự sử trung thừa nói ta cần mẫn, muốn đề bạt ta lên làm Chủ bộ.
Ông ấy cho rằng ta vạch trần hai người kia quá nhiều, sợ bị trả thù.
Chi bằng chia bớt công việc trong tay ra, nếu có kẻ nào muốn trả thù, thì Ngự sử đài sẽ cùng nhau gánh vác.
“Cần mẫn tuy tốt, nhưng cũng phải chú ý an toàn cho bản thân.” Ngự sử trung thừa vỗ vai ta, giọng điệu đầy cổ vũ,
“Sau này tấu chương của hai người kia, sẽ do các vị Ngự sử ở đây cùng nhau phụ trách.”
“Như vậy, cho dù có kẻ muốn trả thù, cũng sẽ không chỉ nhằm vào một mình ngươi.”
Ta vừa nghe thấy vậy đã cuống lên.
Không phụ trách Long Ngạo Thiên và Hoa Doanh Tụ nữa?
Vậy ta còn tích lũy tư liệu kiểu gì?
Chuyện này tuyệt đối không thể được!!!
“Lời này của đại nhân, chẳng lẽ là cảm thấy Lưu Ba ta là kẻ tham sống sợ chết?” Ta đập bàn đứng bật dậy.
Ngự sử trung thừa giật mình, vội vàng xua tay: “Không, ta không có ý đó...”
Ta cắt ngang lời ông ta:
“Ta từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, có một câu khắc cốt ghi tâm, không dám lãng quên.”
“Vì trời đất lập tâm, vì sinh linh lập mệnh”
“Vì thánh hiền kế thừa học thuyết, vì muôn đời khai sáng thái bình!”
“Là Ngự sử, sao có thể tính toán được mất của một người? Sao có thể coi trọng tính mạng của bản thân?”
“Sinh ra ở đời, há dám lùi bước!”
“Mạng nhỏ nhoi, không cầu lưu danh muôn thuở!”
“Nếu có lợi cho quốc gia, dù c.h.ế.t cũng cam lòng, há có thể vì họa phúc mà tránh né!”
Ta nói năng hùng hồn, khí phách hiên ngang.
Ngự sử trung thừa nghe mà ngây người.
Một lúc lâu sau, ông ta rưng rưng nước mắt.
“Tốt, tốt, tốt!”
“Đại Khánh ta cuối cùng cũng đã có người kế thừa rồi!”
“Từ nay về sau, ngươi sẽ được thăng chức làm Chủ bộ Ngự sử đài. Tấu chương của Long Ngạo Thiên và Hoa Doanh Tụ, vẫn do ngươi phụ trách.”
“Đừng sợ, nếu có ai gây phiền toái cho ngươi, ngươi cứ đến tìm ta!”
“Cho dù có đánh đổi cả cái mạng già này, ta cũng phải cho bọn họ biết: Ngự sử đài chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt!”
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
09
Tối hôm đó về nhà, ta ngạc nhiên phát hiện, gian hàng đậu phụ thối và quán nước đậu trước cửa đã biến mất.
Thay vào đó, là một chiếc xe ngựa dát vàng sang trọng, bề thế.
Mùi nước cống cũng không còn nữa, trong không khí thoang thoảng mùi hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-o-ngu-su-dai-viet-truyen-ve-ke-thu/chuong-3.html.]
Rèm xe được vén lên, Vinh thân vương từ bên trong bước ra.
“Lưu Ngự sử đúng là oai phong lẫm liệt.” Hắn cười lạnh.
“Những lời cảnh cáo của bổn vương, ngươi một chút cũng không nghe lọt tai.”
Vinh thân vương thân phận cao quý, vóc người lại cao lớn.
Hắn đứng trước mặt ta, làm ta chẳng khác gì một con gà con cả.
Theo ánh mắt sắc bén liếc tới, ta sợ đến mức chân run lên.
Từ nhà ta chạy đến nhà Ngự sử trung thừa ít nhất cũng mất một nén nhang.
Ta có nên chạy không?
Có chạy thoát không?
Trong lòng còn chưa có tính toán gì, liền nghe thấy một giọng nói êm ái du dương truyền đến từ trong xe ngựa.
“Vương gia, không được vô lễ.”
Một bàn tay trắng nõn mềm mại nhưng khớp xương rõ ràng vén rèm xe lên, mang theo một trận hương hoa.
Hoa Doanh Tụ bước xuống xe ngựa.
Thân hình y thanh thoát, cử chỉ tao nhã.
Giơ tay vỗ vai Vinh thân vương, khí thế của Vinh thân vương lập tức từ một ngọn núi, mềm nhũn thành một bãi bùn.
“Đại nhân đừng trách, “Hoa Doanh Tụ hướng ta cúi người thật sâu.
“Hôm nay, là ta muốn đến bái kiến đại nhân.”
Ta ngây người: “Bái kiến ta?”
“Đúng vậy.”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Hoa Doanh Tụ nghiêm mặt nói: “Hôm nay những lời đại nhân nói ở Ngự sử đài đã truyền khắp kinh thành.”
“Ta vốn còn tưởng rằng đại nhân chỉ là kẻ mượn danh chuộc tiếng, nào ngờ đại nhân phẩm hạnh cao khiết, giống như vầng trăng sáng trên cao, khiến Hoa mỗ bội phục.”
“Những chuyện Vương gia làm mấy ngày nay, đến hôm nay ta mới biết.”
“Mong đại nhân đừng trách tội, sau này ta nhất định sẽ quản giáo hắn thật tốt.”
Ta: “À... Ừm...”
Hoa Doanh Tụ thấy ta ấp a ấp úng, tưởng ta vẫn còn giận.
Y hung hăng véo một cái vào eo Vinh thân vương.
Vinh thân vương đau đớn, vội vàng cúi người xin lỗi.
“Xin lỗi, mấy ngày nay là bổn vương thất lễ với đại nhân.”
10
Vừa tiễn Hoa Doanh Tụ đi, chớp mắt đã nghênh đón Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên dẫn theo nhị, tam, tứ, ngũ, lục công chúa, cùng nhau đến nhà ta xin lỗi.
Lời nói cũng không khác gì Hoa Doanh Tụ, đều là trước đây có mắt như mù, không biết tiên sinh phẩm hạnh cao khiết như vậy.
Các vị công chúa cũng tỏ ý vô cùng chân thành.
Nói đến mức ta còn có chút ngại ngùng.
Gian hàng đậu phụ thối và quán nước đậu không còn nữa, đám người hát rong bên cạnh cũng dọn đi rồi.
Đêm nay, yên tĩnh đến mức khiến ta có chút trằn trọc khó ngủ.
Ta suy nghĩ miên man, lật người xuống giường, bắt đầu viết《 Phong Lưu Trạng Nguyên Kiều Thám Hoa (III) 》.
Ban đầu còn định trì hoãn thêm một thời gian, nhưng hiện tại linh cảm của ta đang dạt dào.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra vào ban ngày, ta văn như suối đổ.