Ta Ở Ngự Sử Đài Viết Truyện Về Kẻ Thù - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:32:49
Lượt xem: 881
13
Cùng với việc các nhà tranh cãi ngày càng gay gắt, những người chuyên đi khảo chứng xuất hiện.
Họ thu thập hành tung của Long Ngạo Thiên và Hoa Doanh Tụ trong vòng nửa năm qua, nghiêm túc phân tích từng hành động của hai người.
Phân tích đi phân tích lại, cuối cùng đưa ra một sự thật phũ phàng:
Long Ngạo Thiên và Hoa Doanh Tụ, không quen biết.
Hai người đừng nói là có giao tình gì, gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng chẳng buồn nói với nhau một câu.
Ngược lại, Long Ngạo Thiên và các vị công chúa, Hoa Doanh Tụ và Vinh thân vương thì lại có gian tình.
Kết luận này vừa được đưa ra, những người ủng hộ cặp đôi Long Ngạo Thiên và Hoa Doanh Tụ đau lòng muốn chết.
Những người ủng hộ các cặp đôi khác thì hả hê.
“Cười c.h.ế.t mất, ép dầu ép mỡ ghép đôi cũng phải có giới hạn chứ!”
“Đây chính là cái gọi là [tự huyễn bản thân rồi ép người khác phải công nhận ] đấy à?”
“Thật là hết nói nổi, não tàn như vậy mà cũng có người tin.”
“Tác giả của《 Phong Lưu Trạng Nguyên Kiều Thám Hoa 》thật lợi hại, bản thân hai người ta không quen biết mà cũng có thể viết thành tình yêu đích thực.”
Độc giả phẫn nộ bất bình.
Kéo theo cả ta, tác giả của bộ truyện, cũng bị mắng cho một trận te tua.
Chưởng quầy của Hòa Hợp thư cục đặc biệt tìm đến ta, nói vì sự an toàn của ta,《 Phong Lưu Trạng Nguyên Kiều Thám Hoa (IV) 》tạm thời gác lại đã.
Tiếp tục viết nữa, doanh số thế nào không nói, ông ta sợ Hòa Hợp thư cục bị độc giả đập phá mất.
Cùng với việc các nhà khác ngày càng lớn mạnh, lượng fan cặp đôi Long - Hoa ngày càng ít ỏi im hơi lặng tiếng.
Người bỏ truyện thì bỏ, người đổi thuyền thì đổi.
Lượng người hâm mộ ngày càng ít ỏi, ánh hào quang ngày xưa nay còn đâu.
Cuối cùng, một fan cặp đôi Long - Hoa không nhịn được nữa, quyết định đi tìm Long Ngạo Thiên và Hoa Doanh Tụ hỏi cho ra lẽ.
Người này vừa hay là hộ vệ trong phủ của Hoa Doanh Tụ.
Một buổi chiều nọ, sau khi Hoa Doanh Tụ hồi phủ, hộ vệ đem theo ba cuốn《 Phong Lưu Trạng Nguyên Kiều Thám Hoa 》bước vào thư phòng, định trực tiếp hỏi bản thân y: Rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?!
Kết quả Hoa Doanh Tụ vừa lật sách ra xem, hoảng sợ thốt lên:
“Cái, cái này, cái quái gì thế này!”
Hộ vệ vẫn còn ôm hy vọng: “Chẳng lẽ đây không phải là câu chuyện tình yêu của ngài và Long Viên ngoại lang sao?!”
Hoa Doanh Tụ suýt chút nữa thì nôn ra ngoài: “Ta? Và Long Ngạo Thiên? Tên nam nhân trăng hoa kia?”
“Ngươi đang nói đùa cái gì vậy!”
Ầm ầm.
Trái tim hộ vệ vỡ vụn.
Hoa Doanh Tụ không rảnh để ý đến trái tim tan nát của hắn.
Y cố nhịn đọc hết ba cuốn《 Phong Lưu Trạng Nguyên Kiều Thám Hoa 》,cuối cùng nổi trận lôi đình.
Lật đến trang đầu, nhìn tên tác giả:
Vô danh
......
Không, tác giả là ai còn cần phải nghĩ sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-o-ngu-su-dai-viet-truyen-ve-ke-thu/chuong-5.html.]
Nhất định là Long Ngạo Thiên!
Hắn ta nhòm ngó vẻ đẹp của tiểu gia! Bởi vậy mới dùng sách để tưởng tượng đến tiểu gia!
Tối hôm đó, Hoa Doanh Tụ viết tấu chương đến tận khuya.
—— Hắn ta muốn vạch trần Long Ngạo Thiên nhòm ngó đồng liêu, lén lút viết sách tưởng tượng đến vi thần, quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c ngay trên triều đình!
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
14
Đáng tiếc, Hoa Doanh Tụ vẫn là chậm một bước.
Sáng hôm sau trên triều đình, Long Ngạo Thiên tiên phát chế nhân, lấy một bản tấu chương từ trong n.g.ự.c ra.
“Vi thần muốn vạch trần Hoa Doanh Tụ nhòm ngó đồng liêu, lén lút viết sách tưởng tượng đến vi thần, quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c ngay trên triều đình!”
Lời này vừa nói ra, Hoa Doanh Tụ lập tức tức giận:
“Ta nhòm ngó ngươi?”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
“Sao ngươi không tự soi gương xem lại mình đi!”
“Nhìn kiểu tóc của ngươi kia kìa, nhìn lông lá trên người ngươi kia kìa!”
“Sao ta có thể nhòm ngó một tên đàn ông luộm thuộm như ngươi được!”
“Mỗi lần đi qua người ngươi, ta đều cảm thấy nồng nặc mùi hôi thối!”
Long Ngạo Thiên tức điên: “Ngươi có biết thưởng thức không vậy? Đây rõ ràng là mùi đàn ông!”
“Bệ hạ!”
Hoa Doanh Tụ không thèm để ý đến Long Ngạo Thiên. Y vừa nói, vừa lấy một bản tấu chương trong n.g.ự.c ra:
“Vi thần muốn vạch trần Long Ngạo Thiên nhòm ngó đồng liêu, lén lút viết sách tưởng tượng đến vi thần, quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c ngay trên triều đình.”
Lời y nói, ngoài tên khác nhau ra, còn lại giống hệt như Long Ngạo Thiên đã nói.
Lần này, đến lượt Long Ngạo Thiên nhảy dựng lên.
“Ta nhòm ngó ngươi? Mơ tưởng hão huyền gì vậy!”
“Chỉ với cái dáng vẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ của ngươi, có cởi hết quần áo ta cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái!”
Hoa Doanh Tụ hoảng sợ che ngực: “Ngươi còn muốn ta cởi hết quần áo? Quả thực âm hiểm xảo trá, vô sỉ quá mức!”
Long Ngạo Thiên: “Ngươi là đồ lẳng lơ dễ dãi!”
Hoa Doanh Tụ: “Ngươi đồ con lợn ngu ngốc!”
“Ngươi&%&%...”
“&...... %&!¥...”
Hai người bọn họ cãi nhau ùm trời ngay trên triều đình.
Thánh thượng cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, bèn xuống can thiệp.
“Được rồi, được rồi, hai vị ái khanh đều là trụ cột quốc gia của Đại Khánh ta, cần gì phải cãi nhau vô ích?”
“Nếu có hiểu lầm gì, hôm nay chúng ta ở đây nói cho rõ ràng, không phải là được rồi sao.”
“Đúng rồi, vừa nãy hai ngươi nói đến quyển sách nào vậy?”
“Bẩm Bệ hạ!” Hai người đồng thời quay đầu lại, đồng thanh nói:
“Quyển sách đó tên là 《 Phong Lưu Trạng Nguyên Kiều Thám Hoa 》!”
Lời vừa dứt, ta cảm thấy một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.