Ta Thành Thần, Làm Giàu Cho Giới Địa Phủ - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-11-05 04:56:10
Lượt xem: 0
Chương 80: Khu yêu tộc tụ tập
***
Tình huống gì đây, bây giờ dán quảng cáo nhỏ đều sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t sao? Không không không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, đây là cảnh sát nhân loại, thân phận bà Thổ Địa của cô sẽ không bại lộ đó chứ. Trong trường hợp bị lộ, lại phải dùng 50 hộc Quy Nguyên Chú, đừng mà, số dư pháp lực nghèo khổ của cô không chịu nổi giày vò nữa đâu.
Cảnh sát: "Cô..."
Phạm Lam: "Tôi không phải, tôi không có, tôi chỉ dắt chó đi dạo thôi, chó muốn đi tè!"
Ly Trạch trừng mắt nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam nghiến răng.
Khuôn mặt mềm mại của Ly Trạch run rẩy, tủi thân cong một chân sau lên.
(mấy ngày trước còn vung tiền như rác, bây giờ chỉ vì 50 hộc mà phải thế này, haha, bé Trạch ơi nà bé Trạch)
"Bà Phạm Lam, sao bà lại ở đây?" Cảnh sát đột nhiên cười lớn: "Vị này chính là Ly Trạch đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu."
Phạm Lam: "À?!"
Cảnh sát nâng vành mũ lên, cười nói: "Là tôi à, Thương Lưỡng Lưỡng, cha của Thương Thiên Nhai."
Phạm Lam nhớ lại, anh ta chính là tộc chuột hamster có khả năng sinh sản rất giỏi kia.
"Anh... sao lại... là cảnh sát?"
"Aiya, trong nhà có quá nhiều trẻ con, bất đắc dĩ phải thi làm công chức để bổ sung gia dụng, chỉ là một cảnh sát dân sự bình thường thôi."
"Cảnh sát dân sự bây giờ đã được trang bị s.ú.n.g rồi sao?"
"Ồ, cái này sao..." Thương Lưỡng Lưỡng nhìn khẩu s.ú.n.g trong tay, mỉm cười: "Đây không phải là s.ú.n.g thật."
Nói xong, anh ta giơ s.ú.n.g lên hướng về phía quảng cáo nhỏ trên cột điện, phun ra một ngọn lửa, đốt sạch sẽ quảng cáo nhỏ kia.
Hóa ra chỉ là một cái quẹt lửa.
"Đây là dùng để bỏ mấy quảng cáo nhỏ." Thương Lưỡng Lưỡng nói.
"Cảnh sát dân sự bây giờ còn quản cái này sao?" Phạm Lam ngạc nhiên.
"Đây không phải là công việc của nhân loại, tôi còn làm công việc vặt ở miếu Thổ Địa ở khu Bạch Hổ, hôm nay vừa mới hạ lệnh, sáng lập sự hài hòa Tam Giới, đặc biệt lệnh cho chúng tôi đến thanh lý bảng tuyên truyền."
Phạm Lam: "..."
Coi như khu Bạch Hổ hơi trách nhiệm.
"Khẩu hiệu tuyên truyền văn minh năm nay không tệ." Thương Lưỡng Lưỡng nhìn Phạm Lam dán khẩu hiệu tuyên truyền lên cột điện: "Đẹp hơn nhiều so với một trăm tám mươi năm trước, thay đổi nhà thiết kế rồi sao?"
Chưa kể, tuy rằng nội dung khẩu hiệu này hơi quê mùa, nhưng dán lên cũng thật phong cách.
Bảy tám lá cờ trong suốt dài hơn ba mét treo cao trên đỉnh cột điện, chữ lớn rồng bay phượng múa màu vàng theo gió vẫn vũ, bụi vàng rải rác, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ như sao.
"Như vậy thì tốt rồi, yêu tộc gần đây đều có thể nhìn thấy: "Thương Lưỡng Lưỡng cầm cái quẹt lửa lên: "Bà Thổ địa hay là ngài nể chút mặt mũi đến nhà tôi ăn bữa cơm đi? Nhà tôi ở gần đây."
"Không cần..." Phạm Lam nói nửa câu, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm: "Không đúng, hộ tịch của anh không phải ở khu Thanh Long sao?"
"Đây không phải là vì thuận tiện cho công việc sao, cho nên mới chuyển đi." Thương Lưỡng Lưỡng hình như có hơi ngượng ngùng, gãi gãi cổ: "Kỳ thật tôi vẫn muốn đi làm ở miếu Thổ Địa, nhưng mấy ngàn năm qua khu Thanh Long không có tuyển công nhân tạm thời..."
Ly Trạch: "Thừa lại, bọn họ nào có số tiền đó."
Phạm Lam: "..."
Thương Lưỡng Lưỡng bên kia đã gọi điện thoại: "Này, vợ à, tối nay thêm hai mươi món, có khách muốn tới. Là khách quý, bà Thổ Địa khu Thanh Long, chính là vị bà thổ địa đã ban tên cho Thương Thiên Nhai."
Phạm Lam: "Chậm đã..."
"Bốn mươi món? Được rồi!" Thương Lưỡng Lưỡng quay đầu cười với Phạm Lam: "Bà ơi, sáu mươi món có đủ ăn không?"
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Đủ rồi......"
*
Phạm Lam trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay tại chỗ cách nhà cô không tới nửa con đường, lại có một khu dân cư cỡ trung bình tụ tập yêu tộc.
Kết cấu đường phố ngõ Hương Qua vượt quá dự liệu của Phạm Lam, vô cùng phức tạp, giống như một mê cung vô cùng tinh vi. Phạm Lam đi theo Thương Lưỡng Lưỡng vòng vòngo không biết mấy vòng, đi đến đầu óc đau nhức, hai chân nhũn ra. Ly Trạch nằm sấp trên vai cô, ngáp liên tục.
"Loại yêu tộc tầng dưới chót như chúng tôi, không có pháp lực dư thừa để thiết lập kết giới, cho nên chỉ có thể mời mấy lão nhân trong mấy tộc dựa theo bát quái trận của Chu Dịch Thiết, có thể che chắn được 90% nhân tộc xông nhầm vào, ấy, bà ơi, cẩn thận, đó là trận nhãn."
Phạm Lam cẩn thận bước qua một con sư tử đá nhỏ cao 30cm, nhảy qua một cái nắp giếng, xoay một vòng, trước mắt rộng mở sáng sủa.
Con đường đá rộng hơn ba mươi mét kéo dài ra ngoài, thẳng tắp như muốn đ.â.m xuyên qua đường chân trời, mây lửa màu hồng phấn tràn ngập bầu trời, vừa thơ mộng vừa xinh đẹp. Hai bên đường là mái đen tường trắng và chiều cao tiêu chuẩn, dưới cửa treo đèn lồng đỏ chỉnh tề, ít nhất có mấy ngàn cái, xen kẽ viết "Thương", "Lôi", "Sắc", "Cung".
Trên đường rất náo nhiệt, người đi bộ, đi xe đạp công cộng, đẩy xe đẩy, kéo xe hai bánh, bề ngoài bọn họ không khác không khác nhân loại là bao, chỉ là ở trong mắt Phạm Lam, trên người họ đều được bao phủ bởi yêu quang sáng ngời, màu nâu, xanh lá cây nhiều nhất, màu lam, màu đỏ cơ hồ nhìn không thấy, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy cái màu vàng, lông phượng sừng rồng.
Xem ra khu dân cư này đa số thuộc hệ mộc, hệ thổ yêu tộc.
Hai bên đường chật ních người bán hàng rong, đang rao bán dọc theo đường phố.
"Mời nhìn mời xem, loại kem dưỡng da thanh linh mới nhất, bôi một giọt trẻ ba mươi năm, người đại diện là ngôi sao đang nổi của tộc khổng tước Cơ Quan Khinh Tình."
"Xương Rồng loại mới năm 2020, mỗi đêm ấn một cái, hơn tu hành mười năm."
"Gương thanh linh thạch Thiên Sơn mạch, chống ánh sáng xanh, chống ô nhiễm, có thể ngăn chặn hiệu quả sự kích thích của PM2.5 đối với yêu tộc, thời hạn sử dụng 58 năm, bây giờ mua một tặng một."
"Wow!" Ly Trạch lập tức kích động, vù một cái nhảy xuống đất, mỗi cãi đều đến nhìn một cái.
"Ai da, đây là con cái nhà ai? Sao trần truồng chạy ngoài đường thế này?" Một chủ sạp vui vẻ chào hỏi: "Đến đây, để cho đại nhân nhà ngươi mua cho con tơ tằm băng Thiên Sơn Mạch mặc vào, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, không sinh rận."
Ly Trạch nhìn quần áo chủ quán đang cầm, cười to: "Phạm Lam, cô mau tới xem một đi!"
"Cái gì vậy?" Phạm Lam đi qua nhìn, kinh hãi.
Trên quầy hàng sáng sủa treo một tấm ảnh, trên đó viết một dòng chữ lớn "Đồng khoản với Dung Mộc thượng thần khu Thanh Long", người trong ảnh căn bản không thể nhìn thấy rõ mặt, hoàn toàn là chất lượng tranh vẽ, hiển nhiên là chụp lén, mặc áo ngắn tiêu chuẩn của miếu Thổ Địa, ôm một chồng văn kiện.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Đây là Giáp Dịch đúng không?"
"Sao lại là giả? Sao có thể là giả được?"Chủ quán lập tức mất hứng: "Đây là tôi mạo hiểu nguy cơ bị Kế Ngỗi thượng thần thiêu thành tro chụp lén được đó!"
(chữ giả với chữ giáp phát âm hơi giống nhau ạ)
Phạm Lam: "..."
Ly Trạch: "..."
"Không thích sao? Không sao đâu, tôi vẫn còn nữa."Chủ quán lại lấy ra ba tấm ảnh: "Đồng khoản của Thần thổ địa khu Chu Tước Cơ Đan Thượng Thần, Thần thổ địa khu Hòa Cường khu Bạch Hổ và Thần thổ địa khu khu Huyền Vũ Vương Phú Quý."
Phạm Lam: "Phụt."
Ly Trạch: "Ha ha ha ha ha!"
Cơ Đan, Hòa Cường và Vương Phú Quý trong ảnh căn bản không phải là người thật, cũng không biết là người qua đường nào đó COS lại, diện mạo gì đó thì không nói, khí chất thật đúng là vi diệu.
Cơ Đan có một mái tóc dài cực kỳ ngáo tổ, mặc trường sam lộ ngực, khuôn mặt Hòa Cường vuông vắn chính trực, giống như ai nợ anh ta 100.000 hộc pháp lực vậy, Vương Phú Quý tướng tá cực kỳ thật thà, giống như một bác nông dân hòa ái dễ gần.
"Anh có bán ảnh này không?" Phạm Lam cười hỏi.
"Bán bán, tôi còn có bản chữ ký." Chủ quán nói.
"Một bản một tấm....ấy?!"
Thương Lưỡng Lưỡng vội vàng kéo Phạm Lam đi.
"Ai ôi, bà của tôi ơi, mấy thứ này cũng không thể để cho mấy vị thần Thổ Địa kia nhìn thấy đâu, người khác tôi không dám nói, Hòa Cường thượng thần chúng tôi không thể trêu vào được."
"A! bánh đường!"Ly Trạch lại nhào ra ngoài, đi thẳng đến quầy đồ ăn vặt.
Phạm Lam và Thương Lưỡng Lưỡng hai người liếc nhau.
Thương Lưỡng Lưỡng: "Ly Trạch đại nhân vui vẻ thế sao."
Phạm Lam: "... Phải."
Phạm Lam nhớ tới trấn hồ tộc Thanh Khâu Cảnh lúc trước trong huyễn cảnh của quyển trục, cũng náo nhiệt và thân thiết như thế này.
"Phạm Lam Phạm Lam Phạm Lam, nếm thử cái này."
Ly Trạch ngậm hai cái gì đó giống như là kẹo mút chạy trở về: "Siêu ngon."
Phạm Lam cầm lấy một cây, l.i.ế.m liếm.
"Ngọt không?" hai mắt Ly Trạch lóe lên hỏi.
Phạm Lam cười: "Ngọt."
"Một cây 5 hộc."
"......"
"Đến rồi, bà ơi, đây là nhà tôi nè." Thương Lưỡng Lưỡng chỉ vào một tòa nhà bên trái nói. Trên cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ chữ "Thương" lớn.
"Bố về rồi đây!" Thương Lưỡng Lưỡng đẩy cửa bước vào.
"Bố ơi!"
"Bố về rồi!"
"Bố, hôm nay con học được cách vẽ bùa đào đất rồi."
"Bố hôm nay con chơi bùn."
"Bố ơi, hôm nay con thi được 30 điểm, đã là đứng thứ năm cả lớp rồi, Nữu Nữu của Tiên Hạc tộc vẫn đứng nhất đệ nhất, thật sự là tức c.h.ế.t mất thôi."
Một đám, à không, là một đống trẻ con tỏa ra ánh sáng màu nâu trào ra, giọng nói ríu rít chấn vỡ màng nhĩ, Phạm Lam giống như đang ở trong cảnh hỗn loạn sau khi tan học của trường mẫu giáo, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Cái này có ba mươi, không... năm mươi, không... ít nhất bảy mươi đứa trẻ!
Ly Trạch: "Hay là, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Phạm Lam: "Rút!"
Thương Lưỡng Lưỡng: "Hôm nay có khách nhé~"
A, hơn một trăm bốn mươi ánh mắt b.ắ.n tới.
Phạm Lam và Ly Trạch cứng đờ tại chỗ.
"Wow, đó là một con chó!"
"Đó là một con mèo!"
"Là thỏ thỏ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-thanh-than-lam-giau-cho-gioi-dia-phu/chuong-80.html.]
"Bạn mới!"
Hơn bảy mươi đứa trẻ chạy tới, gương mặt phấn khởi, miệng răng nanh, tròng mắt tỏa sáng, trong nháy mắt đã đến trước mắt.
Phạm Lam bị áp đảo.
Phạm Lam nghẹt thở rồi.
Phạm Lam nhìn lên bầu trời như đời nà không còn gì luyến tiếc nữa, Ly Trạch bị một đám nhóc cướp đi.
Ly Trạch: "Cứu mạng... a a a..."
Phạm Lam: "..."
*
"Bà ơi, Ly Trạch đại nhân, chiêu đãi không được chu đáo, ha ha ha ha." Thương Lưỡng Lưỡng thi lễ không thôi.
Phạm Lam ngồi trên ghế, nhìn thức ăn trên bàn, da mặt co giật.
Đây là một cái bàn dài hơn 50 mét, trên đó bày ra không biết mấy trăm món ăn, tất cả đều là rau xanh mướt, tản ra mùi máy cắt cỏ, hơn bảy mươi con chuột đồng nhỏ ngồi quanh một vòng, cào cào nhau, chút chít chút chít.
Ly Trạch ngồi trên đùi Phạm Lam, bộ lông vốn sáng bóng hồng nhuận giống như xù lên xám xịt, cả con hồ lỳ đều cảm thấy uể oải.
Phạm Lam: "Này, cậu không sao chứ?"
Ly Trạch: "Cô nghĩ sao?"
"Tạo hình của cậu bây giờ giống như bị cái gì gì gì đó vậy."
"Câm miệng lại!"
Hamster phu nhân là một phụ nữ nhỏ xinh đẹp, đeo tạp dề hoa vụn, nụ cười khả ái.
"Bà ơi, bà là đại ân nhân nhà chúng tôi, đến đây, Thiên Nhai, đây chính là bà Thổ Địa ban tên cho con đó, mau đến chào một tiếng đi."
Một cậu bé kéo nước mũi ngậm bình sữa chạy tới, nhìn hình thể không khác gì đứa bé khoảng ba tuổi của con người... nếu Phạm Lam nhớ không lầm thì cậu bé này hẳn là chỉ có...
"Sắp gần một tuổi, cao hơn mấy tiểu yêu cùng tuổi, nhất định là do bà ban tên tốt lành." Thương Lưỡng Lưỡng cười nói: "Thương Thiên Nhai, gọi bà đi con."
Thương Thiên Nhai: "Nhào pà ạ ~"
Phạm Lam cười: "Xin chào."
"Được, ăn cơm thôi!" Thương phu nhân ra lệnh một tiếng, chỉ thấy một đám chuột đồng nhỏ vù một cái nhào lên bàn ăn, tranh nhau đoạt lấy đĩa, ăn điên cuồng, chỉ trong ba giây, tất cả các đĩa đều trống rỗng.
Phạm Lam cầm đũa: "..."
Ly Trạch giơ móng vuốt lên: "..."
"Bà Thổ Địa, Ly Trạch đại nhân, sao hai người không ăn?" Thương Lưỡng Lưỡng hỏi, bên miệng anh ta vẫn còn dính chất lỏng màu xanh biếc.
"Vâng..." Phạm Lam nói: "Tôi xuất thân là một nhân tiên, đối với những thứ này không quá..."
Ly Trạch: "Tôi chỉ ăn thịt."
"Nhân tiên có thể ăn được không?"
"Thịt rất đắt."
"Con cũng muốn ăn thịt."
"Nhưng ba nói không mua nổi."
"Đừng nói lung tung, chúng ta đây là đang giảm cân."
Một đám chuột đồng nhỏ chút chít chút chít.
Biểu cảm của vợ chồng chuột yêu hơi xấu hổ.
Câu chuyện này cho chúng ta, muốn giàu có, ít sinh con trồng nhiều cây.
Phạm Lam âm thầm suy nghĩ.
"Cái kia, hay là tôi lại làm thêm mấy món cho bà?" Vợ chuột nói.
"Không, chúng tôi còn có việc, xin cáo từ trước." Phạm Lam cười nói.
Ly Trạch: "Đúng đúng đúng, chúng tôi còn có việc."
Vợ chồng chuột thêm hơn bảy mươi con chuột đồng nhỏ lưu luyến không rời tiễn Phạm Lam và Ly Trạch ra khỏi cửa.
"Mao Mao, sau này còn tới chơi không?"
"Tớ có thể dạy cậu dùng nước tiểu để nặn đất."
"Tớ nhổ hai sợi lông tiên hạc, lần sau sẽ làm kẹp sách tặng cậu nhé."
"Lần sau tớ giúp cậu buộc tóc được không?"
Nhân khí của Ly Trạch rõ ràng cao hơn Phạm Lam, chỉ là Cửu Vĩ Hồ đại nhân dường như rất không thích ứng, vẻ mặt không hề luyến tiếc tí ti nào.
"Bà ơi, tôi đưa bà đến đầu hẻm, không khéo lại lạc đường." Thương Lưỡng Lưỡng khoác áo nói: "Vợ ơi, hôm qua tổng cục dân sự miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ thông báo, năm nay phí sưởi ấm tăng lên, yêu cầu ngày mai chúng ta đi nộp thêm đó."
"Lại phải nộp tiền nữa..." Chuột vợ cau mày.
Có Thương Lưỡng Lưỡng dẫn đường, Phạm Lam rất nhanh đã đến đầu ngõ Hương Qua, quay đầu lại nhìn lại, những con hẻm bằng đá thẳng tắp và những chiếc đèn lồng đỏ chỉnh tề đều đã biến mất trong ánh sáng chói mắt của thế giới loài người, có một loại cảm giác như vừa xuyên không.
Phạm Lam: "Bữa tối muốn ăn gì?"
Ly Trạch: "Chỉ cần không phải lá cỏ là được."
Phạm Lam bật cười, cất bước đi về phía đường chính, đột nhiên, sau lưng giật một cái, Ly Trạch nhảy lên đỉnh đầu cô, ngầng đầu ngửi ngửi.
"Có mùi lạ!" Cậu ta nhíu nhíu mũi nói: "Là...đạo sĩ và....cái gì?"
Anh ta còn chưa dứt lời thì thấy bầu trời tối sầm lại, một đám Tường Vân hình vuông khổng lồ nhả khói mây bay tới, bên cạnh mây treo biển số xe vàng rực rỡ: "Mây xe buýt số 32 khu Bạch Hổ". Đám mây kia bay rất nhanh, giống như một chiếc kẹo bông cỡ lớn xông về phía ngõ Hương Qua.
"Chạy đi đâu!" Một đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào đạp không khi bay đến, giày dính đầy bùn giẫm lên đèn đường và mái hiên vách tường rồi cũng vọt vào ngõ nhỏ.
Ly Trạch: "..."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Vừa rồi hình như là...".
Ly Trạch: "Đạo sĩ thối Đào Khôi."
Hai giây im lặng.
Phạm Lam: "... Đạo sĩ Phái Mao Sơn có phải sở trường bắt yêu hay không?"
"Bọn họ mấy ngàn năm đều là khắc tinh của yêu tộc!"Ly Trạch nhảy lên vai Phạm Lam: "Nếu để anh ta vào khu tụ tập yêu tộc thì khác gì chuột sa hũ gạo!"
"Đuổi theo!"
Phạm Lam dùng tốc độ 40 km/h dọc theo con hẻm chạy như điên, sau đó, quả nhiên, cô đã lạc đường.
"Cô ngu c.h.ế.t đi được!" Ly Trạch nhảy lên, ba cái đuôi dựng thẳng, nhả ra ngọn lửa hồ ly chói mắt, ánh lửa chiếu sáng cả khu phố. Trước mắt Phạm Lam sáng ngời, cô nhìn thấy ánh sáng yếu ớt, là dấu vết yêu quang lưu lại khi yêu tộc ở khu tụ tập hành động, như ẩn như hiện chỉ đường đi.
Phạm Lam tung người ôm lấy Ly Trạch, chân đạp lên mái hiên chạy như điên, rất nhanh cô đã nhìn thấy đường phố thẳng tắp, đèn lồng đỏ thẫm lay động, còn có đám yêu tộc loạn thành một mớ, bọn họ thét chói tai chạy như điên, trung tâm của sự hỗn loạn chính là Đào Khôi.
Phạm Lam cất giọng hét to: "Đào Khôi, anh đừng làm bậy, bọn họ đều là cư dân Yêu tộc bình thường của Tam Giới, không phải là cái gì... ặc..."
Đào Khôi cầm kiếm đào mộc, chậm rãi quay đầu lại, mặt đen như đáy nồi.
"Cô nói ai làm bậy?"
Phạm Lam lúc này mới thấy rõ, đám yêu tộc vây quanh Đào Khôi căn bản không phải vì sợ hãi, mà là đang kích động, mỗi con Yêu đều giơ cao thủ phù, chụp ảnh quay video, còn có người quay livestream.
"Thấy chưa, mấy ngàn năm rồi, lại còn có đạo sĩ còn sống nè!"
"Oa oa, đó là đào mộc kiếm sao? Thật là retro!"
"Bén ghê!"
"Mọi người xem kiếm và trang phục của anh ta, chẳng lẽ là đạo sĩ phái Mao Sơn sao?!
"
"Fan hâm mộ thân mến của tôi, mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hôm nay tôi đã gặp được đạo sĩ Mao Sơn thật sự, con sống, đang thở, trời ạ, tháng này tôi khẳng định có thể trúng 100.000 hộc giải thưởng lớn."
Phạm Lam: "..."
Ly Trạch: "..."
TBC
Đào Khôi kéo kiếm đào mộc, trợn mắt nhìn về phía trước.
"Tránh ra, tôi có việc!"
Nhưng những yêu tộc vây xem đều mắt điếc tai ngơ, đã thế lại còn hưng phấn hơn.
"Nói chuyện, nói chuyện rồi!"
"Mọi người nói anh ta có thể vẽ bùa hay không?"
"Tay nghề vẽ bùa đã thất truyền rồi."
"Bộ dạng cũng không tệ lắm, mày rậm mắt to."
"Đạo sĩ có muốn song tu với yêu tộc không?
"Đó là tiểu thuyết thuần ái mạng Mai Hoa!"
Phạm Lam đầu đầy vạch đen bước tới, hạ thấp giọng nói.
"Đạo trưởng, anh chạy tới đây làm gì vậy?"
"Tôi cảm nhận được tà khí!"
Phạm Lam: Chỉ với cái thiên nhãn ngáo của anh?
Ly Trạch: "Anh xác định là tà khí chứ không phải là Tường Vân giao thông bình thường chứ..."
"Tôi xác định!" Đào Khôi móc ra một cái la bàn bằng đồng từ trong người, quét một vòng tại chỗ rồi chỉ về phía trước: "Ở đó!"
Anh ta chỉ phương hướng, chính là nhà của Thương Lưỡng Lưỡng.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "À, cậu bình tĩnh một chút, gia đình kia tôi biết, là..."
"Aaaaaaaaaaaaaa!"
Đột nhiên, nhà Thương Lưỡng Lưỡng truyền ra tiếng thét chói tai, chỉ thấy một đống chuột đồng nhỏ khóc lóc vọt ra, chạy tán loạn.
Tường Vân hình vuông từ trong vườn chậm rãi bay lên trời, đầu mây là một yêu tộc giống như cây gậy trúc, trong tay bóp cổ một con chuột đồng nhỏ.
Là Thương Thiên Nhai.