Ta Thấy Núi Xanh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:01:29
Lượt xem: 574
Ngày ngày ta theo nàng đến lớp học.
Bệ hạ hết mực yêu thương Ninh Chiêu, ban cho nàng đặc ân được học tập cùng các hoàng tử.
Ta hầu hạ bên cạnh, học cách cai trị người dưới, tập làm theo đạo lý của bậc quân vương, nghe lời dạy của trăm nhà.
Ninh Chiêu không thích nghe những điều này, tất cả các bài luận đều do ta viết thay.
Nàng ấy thích nổi bật, cũng thích hư danh.
Văn chương của ta đã giúp nàng ấy nhận được lời khen ngợi của thái phó.
Còn đến lượt bài của mình, ta liền giấu tài, tỏ ra bình thường.
Ta đối với nàng ấy không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều chiều theo ý nàng ấy.
Gặp phải chuyện lớn, ta sẽ liều c.h.ế.t ngăn cản.
Lúc đó nàng ấy sẽ tức giận, đánh mắng ta, nhưng sau khi chịu thiệt thòi, mất mặt, nàng ấy lại nhớ đến những điều tốt đẹp mà ta đã làm.
Thời gian lâu dần, nàng ấy ngược lại không thể rời xa ta nữa.
Trong bữa tiệc sinh thần của Kế hậu, Ninh Chiêu xảy ra xung đột với Thất công chúa - con gái của Kế hậu, bị đẩy xuống hồ nước trong Ngự Hoa Viên.
Thất công chúa hung hăng nói: "Không ai được phép cứu nàng ta! Ngươi còn tưởng rằng mẹ ngươi là Hoàng hậu sao? Mẹ ngươi đã c.h.ế.t rồi, hiện tại Hoàng hậu là mẹ ta! Vậy mà còn dám ngông cuồng như vậy! Ta xem ai dám cứu nàng ta! Ta sẽ đánh c.h.ế.t kẻ đó!"
Thái giám, cung nữ có mặt ở đó đều không dám nhúc nhích, chỉ dám lén lút đi tìm Thái tử và Bệ hạ.
Đợi đến khi họ tìm được người đến, e rằng Ninh Chiêu chỉ còn lại một cái xác.
Nhìn thấy Ninh Chiêu vùng vẫy trong nước một cách thê thảm, ta biết cơ hội của mình đã đến.
Ta liền nhảy xuống, nhưng quá trình cứu Ninh Chiêu cũng không thuận lợi.
Nàng ta không biết bơi, ta nhảy xuống cứu, nàng ta lại cứ bám chặt lấy ta mà leo lên, khiến ta sặc nước mấy lần, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối.
Khi Bệ hạ và Thái tử đến nơi, cảnh họ thấy chính là cảnh ta chật vật kéo Ninh Chiêu lên bờ.
Thái tử mặt mày tái mét, hắn vốn là người ôn hòa, đây là lần đầu ta thấy hắn nhìn người khác với ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/ta-thay-nui-xanh/chuong-3.html.]
Thất công chúa sợ hãi lùi lại hai bước, rồi chợt nhớ tới mẹ mình giờ đã là Hoàng hậu, liền ưỡn n.g.ự.c đứng thẳng.
Thái tử đỡ lấy Ninh Chiêu, đưa tay về phía ta, ta lại ngã xuống nước, cố ý va vào đá ngầm, làm gãy tay mình.
Hắn không chút do dự nhảy xuống nước cứu ta.
Bệ hạ tra hỏi cung nhân, tiểu thái giám run rẩy khai ra: "Không phải bọn nô tài không cứu, mà là Thất công chúa không cho cứu, bọn nô tài không dám trái lệnh."
Thái tử mặt lạnh tanh đi thẳng đến trước mặt Thất công chúa, giáng xuống một cái tát thật mạnh, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu đã qua đời rồi, nếu không phải Ngụy cô nương không sợ uy h.i.ế.p của nàng ta, nhảy xuống cứu Ninh Chiêu, thì giờ này, Ninh Chiêu đã đi theo hầu hạ mẫu hậu rồi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bệ hạ áy náy, phạt cấm túc Thất công chúa một năm.
Sau khi thái y nối xương cho ta xong, Thái tử cho lui hết cung nữ đang hầu hạ, tự mình bưng thuốc đến đút cho ta uống.
Hắn dịu dàng thổi thổi chén thuốc: "Ngụy cô nương, đa tạ ngươi đã cứu A Chiêu ngày hôm nay, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho nhà họ Ngụy."
Ta nói: "Nếu thật sự muốn ban thưởng, xin hãy ban thưởng cho đệ đệ của thần nữ."
Hắn ngỡ ngàng nhìn ta, ta chua xót nói: "Không giấu gì điện hạ, cha của thần nữ có con riêng ở ngoài, mẹ thần nữ mất rồi, thần nữ và đệ đệ nương nhờ dì ruột, sống ở Bình Viễn hầu phủ. Đệ đệ còn nhỏ, tuy có dì chăm sóc, nhưng ta vẫn ngày đêm lo lắng."
Dứt lời, nước mắt ta rơi xuống như những hạt châu.
“Thần nữ và đệ đệ là người thân duy nhất trên đời này của nhau, thần nữ không yên lòng về nó. Nếu thật sự có thể xin ban thưởng, mong Bệ hạ ban cho đệ đệ chút gì đó."
Thái tử nhìn ta với ánh mắt phức tạp, hắn đặt chén thuốc xuống, đưa khăn tay cho ta, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Giờ đây hắn cũng mới mười bốn tuổi, năm Tiên hoàng hậu qua đời, hắn cũng chỉ mới tám tuổi.
Hắn ở bên cạnh Ninh Chiêu, đứa bé non nớt chẳng hiểu chuyện gì, sống trong thâm cung này.
Vừa phải ứng phó với những lần hãm hại, gây khó dễ của các phi tần được phụ hoàng sủng ái, vừa phải chăm sóc Ninh Chiêu, vừa phải gánh vác trọng trách của Thái tử, không dám lơ là việc học hành.
Chỉ sợ mình sơ sẩy một chút, sẽ bị người khác cướp mất ngôi vị Thái tử.
"Ngụy cô nương, Ngụy Lệnh Nghi, ta có thể gọi tên muội như vậy không?"
Khóe mắt ta khẽ run, vành mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn hắn.