Ta Thấy Núi Xanh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:20:59
Lượt xem: 500
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Châu mãi vẫn chưa đến.
Mãi cho đến khi Ninh Ngọc đến tân phòng đón dâu, nàng ta mới xuất hiện với một thân áo trắng, không hề trang điểm.
Nàng ta cử chỉ đoan trang, bước đi uyển chuyển, tựa như thần nữ từ trên chín tầng trời giáng xuống.
Nàng ta dịu dàng đứng bên cạnh ta, nắm lấy tay ta, hành lễ với Ninh Ngọc.
Bộ hỷ phục màu đỏ thắm trên người ta trở thành phông nền hoàn hảo nhất.
Quả nhiên người ta nói nữ nhi muốn đẹp thì hãy mặc một thân áo tang.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.
Ngoại trừ Ninh Ngọc, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Ngụy Châu như nhìn một người chết.
Ngụy Châu không bỏ lỡ vẻ kinh diễm thoáng qua trong mắt tất cả mọi người.
Nàng ta kiêu ngạo cong môi, không hề kiêng dè nhìn thẳng vào Ninh Ngọc, cố tình trao đổi ánh mắt với hắn, liếc mắt đưa tình.
Ta thở dài trong lòng.
Thật là ngu xuẩn, cho dù muốn cướp hào quang của ta, cũng không nên chọn ngày ta và Thái tử thành hôn.
Hôn lễ này không chỉ đại diện cho thể diện của ta, mà còn là thể diện của hoàng gia.
Ninh Chiêu tức giận đến mức mất hết lý trí, bước tới cho Ngụy Châu một cái tát.
"Ngươi muốn rước họa vào thân à? Thái tử và Thái tử phi đại hôn, ngươi lại mặc một thân áo trắng, ngươi muốn c.h.ế.t sao?
“Người đâu, kéo xuống cho ta, đánh chết!"
Ngụy Châu không hề sợ hãi, chỉ đỏ hoe mắt nhìn Thái tử, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.
Thái tử nhíu mày, Ngụy Châu mừng rỡ, ai ngờ giây tiếp theo hắn nói: "Đánh c.h.ế.t xui xẻo lắm, ban cho nàng ta tự sát đi."
Lúc này Ngụy Châu mới hoảng sợ.
Ninh Chiêu mắng: "Các ngươi đều là người c.h.ế.t sao! Còn không mau kéo xuống?!"
Hỷ sự của ta lại là tang sự của Ngụy Châu, cha ta tức đến mức thổ huyết, muốn vạch trần chuyện năm xưa, cùng ta đồng quy vu tận.
Nhưng ông ta lại không nỡ bỏ rơi Ngụy An.
Ông ta luôn có quá nhiều điều kiêng kỵ, cho nên chắc chắn sẽ thất bại trong tay ta.
Ta không ra tay, chỉ là khi gặp Ninh Chiêu, ta rơi vài giọt nước mắt, kể lể về những đau khổ mà ta phải chịu đựng khi còn nhỏ.
Vào một buổi sáng nọ, cha ta bị trúng gió, hai chân không đi lại được, miệng không nói được.
Khi ta đến gặp ông ta, ông ta ú ớ nói rất nhiều, nhưng lại không thể nói rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-thay-nui-xanh/chuong-9.html.]
Đứa con riêng Ngụy An mà ông ta yêu thương nhiều năm, giờ phút này đang sợ hãi đứng sau lưng ta, không dám nhìn ông ta.
Ta mỉm cười.
"Sao không dám nhìn cha ngươi? Nếu không phải ngươi hết bát thuốc này đến bát thuốc khác bón cho ông ta, làm sao ông ta có thể thành ra thế này, tất cả đều là nhờ ngươi ban tặng đấy."
Cha ta không kiềm chế được mà trợn trừng mắt, tuyệt vọng đến mức toàn thân run rẩy.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt ông ta, ghi nhớ vẻ mặt đau khổ và tuyệt vọng này.
Hai khuôn mặt chồng lên nhau.
Trên chiếc giường quý giá kia, thân thể gầy yếu của mẹ nằm đó, trong phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh, bụng người nhô lên cao, trên đó đắp một tấm chăn mỏng màu đỏ.
Nước mắt người hòa lẫn với mồ hôi nóng không ngừng chảy xuống tóc mai, thấm ướt chiếc gối mềm mại kê dưới đầu.
Người đau đớn kêu lên.
Cho đến khi nhìn thấy ta.
Người không ngừng gọi "Lệnh Nghi".
Lệnh Nghi, Lệnh Nghi, Lệnh Nghi bé bỏng của mẹ.
Người nắm lấy tay ta, lẩm bẩm: "Ta phải sống, ta không thể chết, Lệnh Nghi của ta còn nhỏ như vậy, nếu ta c.h.ế.t rồi, con phải làm sao?"
Sắc mặt hồng hào của người trong phút chốc trở nên trắng bệch như người chết.
Người run rẩy đôi môi khô nứt, nghe tiếng con thơ khóc thét bên tai, nắm chặt lấy tay ta, móng tay cào rách da thịt ta, nhưng người dường như không hề hay biết.
Người hoảng sợ bất lực, người không cam lòng, người cố gắng chống đỡ.
Nước mắt rơi xuống cánh tay ta.
Cơ thể người cứng đờ, sờ lên mặt ta, đau buồn hỏi: "Con à, không có mẹ, con phải sống sao đây, còn đệ đệ con thì phải làm sao?"
Ta nắm chặt lấy tay người, muốn dùng gò má nóng hổi của mình sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của người.
"Mẹ, con sẽ sống thật tốt, con cũng sẽ chăm sóc đệ đệ thật tốt.
“Mẹ, người hãy sống, sau này con sẽ hiếu thuận với người, con sẽ không nghịch ngợm, con sẽ chăm chỉ luyện đàn, con sẽ không bao giờ kêu đau tay nữa.”
“Mẹ, ngón tay con không đau nữa, nhưng lòng con đau lắm, con buồn lắm, con sợ lắm..."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ông trời sẽ không vì nỗi sợ hãi của ta mà thương xót, để mẹ ở lại.
Cha ta cũng sẽ không vì tức giận mà có thể mở miệng nói chuyện, hành động như bình thường.
"Cha, món nợ cha nợ mẹ, trời không đòi, thì ta sẽ đòi, ta sẽ đòi lại công đạo cho mẹ."