Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-21 09:37:46
Lượt xem: 6,870
Chương 10
Sau trận chiến giữa Tề quốc và Ân quốc, Lương Chí Mẫn thắng lợi trở về, danh tiếng vang dội, dân gian bá tánh không ít người khen ngợi tỷ đệ nhà họ Lương.
Tề Nghiên mở tiệc để đón gió tẩy trần cho các tướng sĩ, chỉ dẫn theo Lương Tri Ý tham dự, còn ta, Hoàng Hậu, đành ở lại hậu cung để chờ gặp Tam ca.
Trong số các huynh đệ tỷ muội, ta thân thiết nhất với Tam ca. Mẫu phi của hắn và mẫu thân ta rất thân nhau, nên sau khi mẫu thân ta mất, hắn chiếu cố ta rất nhiều. Chỉ là, có nhiều hoàng tử , việc tranh quyền đoạt vị kịch liệt, hắn bản tính thuần lương, nên thường bị hại, dù có lòng nhưng làm được rất ít.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự thân thiết giữa ta và hắn.
Năm đó quốc sư nói ta hại nước hại dân, hắn liền dâng lời khuyên phụ hoàng, nói không nên mê tín những lời đồn vô căn cứ.
Phụ hoàng lúc đó đang xem ca múa, nghe vậy tỏ ra chán ghét: “Từ khi tiểu muội ngươi sinh ra, Ân quốc chúng ta liền gặp đủ điều không thuận lợi. Ngươi có thể hỏi bá tánh xem họ tin hay không.”
Thật đáng cười, là bá tánh Ân quốc đều không chút nghi ngờ mà tin tưởng.
Khi ta ra cung du ngoạn, bị nhận ra thân phận, liền bị một số bá tánh mắng chửi, còn bị ném trứng gà và lá cải.
Tam ca thất vọng tột đỉnh, vào ngày ta xuất phát đi Tề quốc, hắn thở dài nói: “Yểu Yểu, nếu có thể, vĩnh viễn không cần trở về, quốc gia này đã lụn bại rồi.”
Nhưng dù lụn bại, khi Tề quốc tiến công, Tam ca vẫn ngoan cường chống cự, thề sống ch//ết không hàng.
Khi tái ngộ, Tam ca đỏ hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Yểu Yểu, muội gầy... Béo lên.”
Ta: “...”
“Thức ăn ở Tề quốc tốt hơn Ân quốc, nên muội không tránh khỏi béo lên.” Ta cười, bảo cung nhân đem đồ ăn đã chuẩn bị bưng lên.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tam ca quan sát kỹ, gật đầu: ”Đúng vậy.”
Sau đó, việc đầu tiên chúng ta làm khi gặp lại là ăn một bữa no nê.
Cơm no rượu say, Tam ca mới kể chi tiết về sự tình trước đó.
Khi Tề quốc tuyên bố tiến công, đại thần Ân quốc liền chia thành hai phái, một phái chủ chiến, một phái chủ hàng, tranh cãi vài ngày. Khi đại quân tiếp cận, cả triều văn võ cơ bản đều thành phái đầu hàng, chỉ còn Tam ca gắt gao thủ vững, thậm chí tự mình điều binh ra tiền tuyến, chiến đấu với Lương Chí Mẫn.
Hai người khó phân cao thấp, Lương Chí Mẫn còn nói, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, họ có thể đã trở thành tri kỷ. Chỉ là đáng tiếc, rất đáng tiếc...
Khi phụ hoàng vội vàng đến đầu hàng, Tam ca đã gi//ết đến đỏ mắt, áo giáp tẩm đầy máu, xung quanh xác ch//ết khắp nơi.
Gió thu thổi, trống trận vang,cờ quân của Ân quốc đã không còn phấp phới, trống trận cũng không một tiếng động.
“Lúc đó ta nhìn phụ hoàng đứng trước xác tướng sĩ đầu hàng, chỉ cảm thấy thật châm chọc.” Tam ca cuối cùng rơi nước mắt, gân xanh nổi lên trên trán: ”Quốc gia này, từ căn bản đã lụn bại rồi.”
Ta không biết an ủi hắn thế nào, hết thảy kết cục đã định, ta không thể khuyến khích hắn hiện tại đi ám sát Tề Nghiên, để đoạt quyền.
Như Tam ca nói, Ân quốc từ căn bản đã có vấn đề, dù bảo vệ được lúc này, sau này còn có vô số lần khác. Vì quân giả bất nhân, quốc gia chung quy sẽ bị huỷ diệt. Nói theo cách khác, đối với bá tánh Ân quốc, có lẽ những ngày cực khổ sẽ nhanh chóng kết thúc.
Lặng im một lúc sau, Tam ca lại tự mở lời, xoa đầu ta, nói: “Ăn nhiều rồi, ta dẫn muội đi tiêu thực đi?”
Ta cảm thấy không thích hợp: ”Đi đâu?”
Tam ca: “Thiên lao...”
Ta: “...”
Ta: “Là ý của Tề Nghiên hả?”
Tam ca sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Ừ.”
Vậy thì làm theo thôi, ta nhanh nhẹn đứng lên: ”Vậy thì đi thôi.”
Tam ca lẩm bẩm: “Muội nghe lời hắn thật.”
Ta cảm thấy có phần khó hiểu: ”Vậy ca ca chẳng phải cũng nghe lời chàng ấy sao? Bằng không vì sao muốn dẫn muội tới thiên lao?”
Tam ca: “…”
Nghĩ đến nếu để Lương Tri Ý thấy cảnh này, sẽ mắng ta và Ân Lâm không có khí tiết. Nhưng nàng ta quản được sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-thuc-su-luoi-khong-muon-chay/chuong-10.html.]
Thiên lao giam giữ phụ hoàng ta, còn có những huynh đệ tỷ muội ta đã gặp hoặc chưa từng gặp. Tam ca có mục đích rõ ràng, hắn đưa ta đến gặp phụ hoàng.
Ngày xưa là vua của một nước, giờ đây phụ hoàng mặc y phục tù nhân, tóc tai bù xù, khuôn mặt tiều tụy, câu đầu tiên khi thấy ta đến là: “Ngươi là đứa con bất hiếu!”
Vừa dứt lời đã bị ngục tốt bên cạnh đạp một phát: ”Trước mặt Hoàng Hậu, không được vô lễ!”
Cảm giác một đá như vậy, khiến cho xương cốt của phụ hoàng như muốn nát vụn.
Ta không để ý tới ông ta, hỏi tam ca: “Tề Nghiên muốn ta gặp ông ta, là có ý gì?”
Tam ca nhìn lão nhân, ánh mắt sâu kín: ”Muốn muội biết chuyện về mẫu phi.”
“Chuyện cũ năm xưa, ta... Trẫm đã sớm quên!”
Lại một chân nữa.
Ông ta phun ra một búng máu, cuộn tròn trên mặt đất.
Tam ca dời mắt: ”Như uớc định trước đây, nếu ông không nói, kết cục như thế nào ông tự biết.”
Ông ta vẫn còn mạnh miệng mắng: “Nghịch tử... Nghịch nữ...”
Mắng xong, trong phòng giam tối tăm, ông ta bất đắc dĩ kể lại chuyện xưa.
Ngày trước, khi Ân Vi còn là hoàng tử, đã cải trang lẫn vào Tề quốc, vô ý gặp ám toán, bị trọng thương.
Mẫu thân ta lúc đó xuất hiện, ở khu đồng không m.ô.n.g quạnh, đã không đành lòng, liền cứu ông ta. Trong thời gian ở bên nhau, Ân Vi sinh lòng ái mộ, thổ lộ nhưng bị từ chối, nên sinh lòng oán hận, khi vết thương đã khỏi thì dụ dỗ rồi cưỡng ép trói mẫu thân ta về Ân quốc.
Nếu mẫu thân là một phụ nữ nông thôn, thì Tề quốc cũng sẽ không phát hiện việc này, nhưng mẫu thân thật ra tên là Tề Tâm Diêu, là tiểu nữ nhi của Định Quốc công, từ nhỏ thân thể yếu ớt nên được nuôi dưỡng ở nông thôn để tránh khỏi thế sự, lại không ngờ gặp nạn.
Khi ấy hoàng thất Tề quốc loạn lạc, Định Quốc công bận rộn an ổn khắp nơi, nhưng bên mẫu thân có ám vệ bảo hộ, nên cũng không lo lắng nhiều. Không ngờ Ân Vi cũng mang theo một đội nhân mã, dùng thủ đoạn bẩn thỉu gi//ết hết ám vệ, cường thủ hào đoạt.
Khi Định Quốc công phát hiện, mẫu thân đã bị sửa tên đổi họ, sống ở trong thâm cung Ân quốc.
Ân Vi biết thân phận mẫu thân bất phàm, nhưng vẫn làm liều, hạ độc thủ.
Khi mẫu thân tỉnh lại, đã rất hận hắn, dùng mọi cách để trốn thoát, nhưng đều bị bắt lại.
Ân Vi yêu bà, nhưng lại hận bà không yêu ông ta, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa đ.ấ.m vừa xoa, nhưng đều vô ích. Sau đó, ông ta bỏ rơi bà, dù biết bà mang thai, sinh hạ công chúa, ông ta cũng không bước vào cửa cung của bà nửa bước. Thậm chí khi biết mẫu thân ta ch//ết, ông ta chỉ sửng sốt một khắc, rồi lại ôm lấy tân sủng, cười nói: “Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa.”
Ta chưa từng biết rõ nguồn gốc sự việc lại là như vậy, cũng không biết mẫu thân ta đã phải chịu nhiều cực khổ đến thế. Trong trí nhớ của ta, bà luôn dịu dàng, ngẫu nhiên giữa mày có chút u sầu, nhưng khi ánh mắt dời về phía ta, tất cả u sầu liền tiêu tán.
Bà thường nhẹ nhàng gọi ta: “Yểu Yểu, lại đây, hôm nay nương dạy con điều khác.”
Trồng rau và nuôi gà là những kỹ năng mẫu thân dạy ta. Ngoài ra, bà còn biết đan châu chấu, bắt chim sẻ. Ta luôn nghĩ bà là một nông phụ bình thường, không ngờ bà là tiểu thư của Định Quốc công.
Nhìn người đàn ông già nua trước mặt, ta cảm thấy ghê tởm, thực sự buồn nôn.
“Yểu Yểu, không sao chứ?” Tam ca lo lắng vỗ vỗ lưng ta, thở dài: ”Những việc này vốn không định nói cho muội, nhưng...”
Nhưng Tề Nghiên biết, và hắn muốn ta cũng biết.
Ta đột nhiên hiểu mục đích của Tề Nghiên, nhìn người đàn ông gây tội này, cười nói: “Ta muốn cảm ơn chàng ấy, đã diệt quốc gia của ông.”
Sắc mặt Ân Vi thay đổi mấy lần, rồi nổi giận đùng đùng: ”Ngươi, đứa con bất hiếu, ngươi đang nói cái gì vậy hả! Trẫm là phụ hoàng, ngươi lại không biết hiếu đạo, giống như người mẹ đáng giận của ngươi! Trẫm là phu quân của nàng, nàng lại...”
Phía sau là những lời lảm nhảm, ta không muốn nghe nữa, liền cùng tam ca rời đi.
Ra ngoài, ta nhìn ánh mặt trời, hỏi tam ca sau này tính toán thế nào, hắn cười khổ nói: “Chẳng lẽ ta còn có thể làm chủ được việc này sao?”
À, đúng rồi, Ân quốc đã diệt vong, hiện giờ người nhà Ân quốc, đều là vong quốc nô, tù nhân, tất cả đều không thể do chính mình quyết định.
Nhưng ta hiện giờ có tư tâm, ít nhất không muốn tam ca rơi vào cảnh ngộ giống bọn họ, liền nói: “Tam ca nếu tin tưởng muội, muội có thể giúp tam ca làm chủ.”
Hắn sững sờ: “Muội muốn làm thế nào?”
Ta rất nghiêm túc: “Dùng sắc đẹp mê hoặc Tề Nghiên một chút là được.”
Ân Lâm: “?”