Ta và Hoàng thượng cùng xuyên không - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-10 09:44:26
Lượt xem: 550
Ta đỡ hắn ngồi dậy, chiếc chăn đắp trên người Tề Mục trượt xuống, để lộ một chút cơ n.g.ự.c và cơ bụng.
Ta im lặng quay người lại: "Ta đi tìm người giúp ngươi mặc quần áo."
Nơi này khí hậu khô hanh, lại còn đốt lò than suốt ngày, nếu ta lúc này chảy m.á.u mũi, thì chẳng phải là không giải thích được sao?
Tề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc.
Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?"
"Là ta."
Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.
"Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa."
Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn.
Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha.
Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được.
"Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy."
Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu.
Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công".
Ta không còn gì để nói, hắn vui là được.
"Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi."
Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể nói một hơi nhiều lời như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-va-hoang-thuong-cung-xuyen-khong/chuong-15.html.]
Anan
"Vậy ngươi bị ám sát như thế nào?"
"Ta... lúc đó ta đang theo dõi ở phía sau phủ nha," Tề Mục day trán, "Tri phủ đang bàn bạc với thuộc hạ xem nên lừa gạt khâm sai như thế nào, ta sắp nghe được phần quan trọng thì đột nhiên xông ra một con ch.ó hoang sủa vào ta, liền bị bọn họ phát hiện."
Ta không ngờ Tề Mục đã đến mức này rồi, ngay cả chó hoang đi ngang qua cũng phải xông lên mắng hắn vài câu.
Thật sự là quá vô lý, mẹ của vô lý mở cửa cho vô lý vào nhà - vô lý đến tận nhà rồi.
Nhân lúc Tề Mục ngủ trưa, ta bảo thị vệ dẫn ta đến đại lao, căn phòng trong cùng chính là nơi giam giữ tri phủ. Hắn ta ngồi ở góc, trên người quấn tầng tầng lớp lớp xiềng xích, quần áo vá rất nhiều chỗ, khác hẳn với vẻ ngoài hào nhoáng mà ta nhìn thấy mấy hôm trước.
"Là ngươi?" Hắn ta cười đau khổ.
Ta đại khái có thể hiểu tại sao hắn ta vẫn có thể cười ra tiếng, những quan tham mà ta xem trên bản tin trước kia, đến lúc sắp c.h.ế.t cũng rất bình tĩnh.
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào, ngay cả đại lao cũng có thể vào được." Tri phủ đánh giá ta, "Xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là thiếp của khâm sai đại nhân?"
Ta lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ta là ông nội của ngươi."
"Ngươi đi đi." Tri phủ cúi đầu, "Là ta tham lam vô độ hại dân chúng."
Ta không để ý đến hắn ta, quay đầu nói với thị vệ: "Đi cởi lớp áo khoác ngoài của hắn ta ra."
Bên trong chiếc áo khoác vá đầy chỗ là áo lót lông chồn thượng hạng, chất liệu bên trong áo lót có chút quen mắt. Thị vệ xé một mảnh vải trên người hắn ta đưa cho ta, ta nhận lấy, lén lật cổ tay áo của mình lên. Hoa văn giống, cảm giác khi chạm vào cũng giống. Chỉ là của ta là màu xanh nhạt thường được nữ tử mặc, còn của hắn ta là màu nâu thường được nam tử mặc.
Ta đi tới, ném mảnh vải trước mặt hắn ta: "Đây là Cổ Hương đoạn chỉ có trong cung, ngay cả nương nương trong cung cũng phải có địa vị từ Tứ phẩm trở lên mới được dùng, ngươi chỉ là một tri phủ nho nhỏ, lấy đâu ra?"
Mảnh vải nhẹ nhàng rơi xuống đất, tri phủ nhẹ nhàng nói: "Không biết."
"Vậy đổi một câu hỏi khác, lương thực do triều đình phân bổ đâu?"
"Tuyết lớn phong tỏa đường đi, vận chuyển không vào được."
Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn ta: "Xem sản lượng thu hoạch hàng năm, lương thực dự trữ cũng phải có chứ? Ngươi giấu ở đâu?"
Tri phủ cười khổ: "Ta biết ta không sống được nữa rồi, ngươi nói gì cũng vô dụng."