Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Và Tướng Quân Nên Duyên Rồi - Phần 14 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:41:08
Lượt xem: 2,382

24

 

Phùng Hạc Dương khải hoàn trở về vào mùa xuân năm sau.

 

Ta và hắn, vào mùa thu năm đó đã thành thân.

 

Ngày ấy, Tiêu Mặc đến dự lễ cưới của ta.

 

Lễ vật trải dài cả một con phố, hắn hầu như mang hết tài sản của vương phủ đến tặng.

 

“Vương gia, ngài làm vậy là gì?”

 

Hắn mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:

 

“Chỉ coi như ta, thêm một phần sính lễ cho nàng.”

 

“Đây nhiều quá, thần nữ không thể nhận được.”

 

“Nếu nàng không chịu nhận, ta sẽ đến cướp dâu, không để nàng thành thân đâu.”

 

“Ngài...”

 

Ta biết, hắn thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

 

Ta không dám kích hắn, đành nhận lấy, nghĩ sau này đợi hắn cưới vợ rồi trả lại.

 

“Gia Ngư.” Tiêu Mặc nghẹn ngào: “Chúc nàng và Phùng Hạc Dương phu thê đồng tâm, đa hỉ đa phúc.”

 

Tiếng kèn trống náo nhiệt vang lên.

 

Nhưng ta chỉ nghe thấy hơi thở của hắn.

 

Ta nghĩ, hắn có lẽ thật lòng.

 

Mọi chuyện quá khứ đã khép lại, ta và hắn, từ nay không còn vướng bận.

 

Ta nhẹ nhàng cúi chào:

 

“Chúc vương gia sớm tìm được người tri kỷ, một đời bình an thuận buồm xuôi gió, đa hỉ đa phúc.”

 

25

 

Tiêu Mặc đứng nhìn Thẩm Gia Ngư bước lên kiệu hoa.

 

Hắn chắp tay, khẽ cúi đầu chào tân lang đến rước dâu.

 

Tân lang sững sờ.

 

Tiêu Mặc không nói gì, chỉ quay người rời đi, bóng lưng cô độc chìm dần trong biển người.

 

Trở về phủ không lâu, hạ nhân vào báo, phu nhân Triệu thị của Vị thành cầu kiến.

 

Triệu thị, chính là thanh mai trúc mã mà năm xưa đã bị ban hôn cho người khác của Tiêu Mặc.

 

“Truyền.”

 

Thiếu phụ vận y phục tím bước vào điện, nước mắt lưng tròng, nhìn Tiêu Mặc:

 

“Vương gia, Như nhi đã trở về.”

 

Tiêu Mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

 

Triệu Ý Như bước lên, dựa vào đầu gối hắn, nước mắt lã chã:

 

“Vương gia, hai năm qua, ngài có bao giờ nhớ tới ta dù chỉ một lần?”

 

Tiêu Mặc giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng:

 

“Bản vương, sao có thể không nhớ tới nàng?”

 

Hắn nhếch môi cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười:

 

“Phu quân nàng hiện giờ ở đâu?”

 

Triệu Ý Như hơi do dự, ánh mắt khẽ động, hỏi:

 

“Vương gia hỏi hắn ấy làm gì?”

 

Tiêu Mặc cười nhẹ:

 

“Tất nhiên là muốn xem nam nhân đã cướp mất người thương của ta, trông như thế nào.”

 

Triệu Ý Như thoáng đỏ mặt, e thẹn đáp:

 

“Được, vậy tối nay ta sẽ dẫn hắn đến gặp ngài.”

 

Đêm xuống, Triệu Ý Như cùng phu quân đến dự yến.

 

Vừa vào cửa, hai người lập tức bị bắt lại.

 

“Vương gia, ngài làm gì vậy?”

 

Ánh mắt Tiêu Mặc lạnh như băng, sâu thẳm như một hồ nước mùa đông:

 

“Giam vào ngục, mãi mãi không được thả ra.”

 

“Vương gia!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-va-tuong-quan-nen-duyen-roi/phan-14-het.html.]

Tiếng khóc lóc vang vọng phía sau, nhưng Tiêu Mặc không một lần quay đầu lại.

 

Phu quân của Triệu Ý Như, Triệu Điền, đã bán nước cầu vinh, bí mật buôn bán vũ khí cho Đột Quyết. Đến khi triều đình phát giác thì hắn đã mất tích không còn dấu vết.

 

Vì vậy, Tiêu Mặc đã đưa Triệu Ý Như về kinh, hứa cho nàng vị trí trắc phi, để dò hỏi tung tích của Triệu Điền.

 

Nhưng chưa kịp tra ra, Thẩm Gia Ngư đã chết.

 

Ngày ấy, khi Tiêu Mặc trở về, nhìn thấy thư hòa ly mà Thẩm Gia Ngư để lại, hắn gần như phát điên.

 

Phóng ngựa đuổi theo, nhưng đã quá muộn.

 

Thẩm Gia Ngư c.h.ế.t trong vũng máu.

 

Hắn nôn ra một ngụm m.á.u tươi, rồi lâm bệnh không dậy nổi, vài tháng sau cũng theo nàng mà đi.

 

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình trở về năm thành hôn với Thẩm Gia Ngư.

 

Hắn cố kiềm chế lòng muốn đi tìm nàng.

 

Chỉ nghĩ rằng, chỉ cần mọi việc đi theo đúng con đường của kiếp trước, hắn và Thẩm Gia Ngư cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau.

 

Nhưng không ngờ, mọi chuyện đều thay đổi.

 

Thẩm Gia Ngư nói, người nàng yêu là Phùng Hạc Dương.

 

Trước mắt hắn tối sầm, gần như không thể tin được.

 

Có phải vì hắn đến muộn, nên mọi chuyện mới thay đổi như vậy?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hắn không tin, hắn nghi ngờ rằng Thẩm Gia Ngư cũng đã trọng sinh, cố ý tránh né hắn.

 

Vì thế hắn để Vinh Xương công chúa tổ chức tiệc thưởng hoa, thử thăm dò Thẩm Gia Ngư.

 

Chiếc trâm kia là món nàng yêu thích nhất, nếu nàng cũng trọng sinh, nàng sẽ không thể nào thờ ơ được.

 

Nước cờ này không sai.

 

Nhưng điều hắn không biết là Thẩm Gia Ngư đã học cách nói dối.

 

Khi nàng cầm lấy chiếc trâm, trong mắt nàng không hề có chút gì khác lạ.

 

Cuối cùng, hắn đã c.h.ế.t tâm.

 

Phải rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

 

Kiếp này, nhiều thứ đã thay đổi.

 

Có lẽ, đúng thật là hắn đến muộn, bỏ lỡ nàng.

 

Sau khi trở về phủ, hắn thức trắng đêm.

 

Ngày hôm sau, hắn đột nhiên quyết định đến nhà họ Thẩm cầu hôn.

 

Bất kể thay đổi ra sao, bất kể Thẩm Gia Ngư yêu ai, nàng là thê tử của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

 

Kết quả, bị từ chối.

 

Chuyện này đã nằm trong dự liệu.

 

Nhưng điều đó không sao cả.

 

Chậm rãi từng bước, cuối cùng nàng cũng sẽ bị cảm động thôi.

 

Hắn vẫn nhất quyết không buông tay.

 

Cho đến khi mũi tên xuyên qua n.g.ự.c hắn.

 

Như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Nàng tuyệt đối sẽ không chọn hắn.

 

*

 

Tiêu Mặc bước ra khỏi ngục, thị vệ đến báo cáo rằng có nơi lại bị loạn dân làm phản.

 

Hắn thay giáp, dẫn quân đi bình định.

 

Trên đường, hắn tình cờ gặp đôi phu thê mới cưới đang du ngoạn.

 

Họ đùa giỡn, chân trần lội nước chơi.

 

Hắn nhìn mà thất thần.

 

Có lẽ, Thẩm Gia Ngư gả cho người khác thật sự hạnh phúc hơn gả cho hắn.

 

Quy củ hoàng tộc nặng nề, không được ăn mặc lôi thôi, không được cử chỉ thất lễ. Những năm nàng làm vương phi, nàng có khi nào vui vẻ như thế này?

 

Đôi phu thê mới cưới phát hiện ra hắn.

 

Hắn bừng tỉnh, nhàn nhạt nói:

 

“Sông nhiều đá vụn, cẩn thận kẻo bị thương.”

 

Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không ngoảnh đầu lại.

 

Hắn và Thẩm Gia Ngư, từ đây, sẽ không còn ràng buộc.

 

Chỉ cần nàng sống tốt, hắn đã thấy mãn nguyện.

 

( Hết )

Loading...