Ta Xem Kiếp Này Thiên Tử Còn Dám Phế Hậu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-27 17:53:58
Lượt xem: 354
Chỉ là, kiếp trước Lâm Trường Sơn vì lê dân bách tính vẫn chọn cách bình định Hồ Nhung nhưng rồi vẫn bị quân cờ mà Thánh Thượng sắp xếp trong Lâm gia quân hãm hại đến chết, cả đời công danh bị chôn vùi trong cát bụi.
Kiếp này thì khác.
Sau khi các thành viên Lâm gia thay phiên khuyên nhủ, nhận thư dặn dò của tỷ tỷ, Lâm tướng quân lựa chọn xin cáo lão từ quan.
Ông ấy giao trả binh phù, mà Hoàng Thượng cũng giống như chúng ta dự liệu, chuẩn tấy cho ông ấy từ quan. Tuy nhiên, để trấn an lòng dân, Hoàng Thượng trao lại hổ phù cho Lâm Thiệu, để hắn ta lãnh binh xuất chinh.
Còn ta, ta đã cắt đi mái tóc đen dài, bó ngực, che mặt, chính thức tiến vào quân doanh, trở thành một tiểu binh.
Lâm tướng quân đích thân đưa ta vào quân doanh nhưng lại không cho ta bất kỳ ưu đãi nào. Trong lòng ta hiểu rõ, đây là để tránh thu hút sự chú ý đến thân phận của ta.
Trước khi đi, ta cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn kinh thành nguy nga lần cuối.
Lần chia ly này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Thân bồng ra với vùng biên,
Khác chi cánh nhạn về miền cao xanh.
Một làn khói thẳng mong manh,
Chiều buông, trời vẫn tròn vành trên sông.
Đại mạc Tây Bắc nhìn qua thật hoang vu vắng lặng, các tòa thành biên cảnh đều đề phòng nghiêm ngặt.
Hành quân mấy tháng, cuối cùng cũng tới nơi đóng quân.
Lâm Thiệu bắt đầu tổ chức luyện binh, đợt huấn luyện cho tân binh thường là vất vả không chịu nổi nhưng ta lại dễ dàng hoàn thành, thường xuyên đạt hạng nhất.
Tân binh đối với lão binh đều đầy vẻ kính trọng, ai cũng khiêm nhường cung kính, còn ta lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, đối xử bình đẳng với mọi người.
Hơn nữa, ta trầm mặc ít nói, độc lai độc vãng, rất nhanh đã gây ra phiền phức.
“Này, tiểu tử.” Sau khi luyện binh xong, ta đang tự băng bó vết thương thì một lão binh vỗ vai ta: “Nghe nói Lâm tướng quân đích thân đưa ngươi vào doanh trại, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy. Hay là thể hiện một chút cho bọn ta xem?”
Xung quanh lập tức có thêm nhiều ánh mắt đổ dồn.
Trong quân doanh đương nhiên cũng có trò so tài, hơn nữa lính tráng đều trọng võ, hiếu chiến đấu, việc so tài cũng không có gì lạ.
Đương nhiên có thể từ chối nhưng ở nơi này, từ chối chẳng khác nào chấp nhận thua cuộc, điều này không tránh khỏi việc bị khinh thường.
Ta sẽ không từ chối.
Ta không phải tỷ tỷ, không giỏi giao tiếp với người khác nhưng ta có cách của riêng mình.
Ta tiếp tục quấn chặt băng vải quanh cổ tay, ngẩng đầu nói: “Có ai muốn đấu với ta không?”
Đám đông ồ lên, sắc mặt của lão binh trước mặt lập tức thay đổi.
“Đúng là kiêu ngạo không biết trời cao đất dày.” Sau một lúc lâu, hắn ta cười lạnh. “Xem ra cần phải dạy ngươi một bài học về quy củ trong quân doanh!”
Trận đấu này, ta không dùng kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-xem-kiep-nay-thien-tu-con-dam-phe-hau/chuong-5.html.]
Ta chỉ dùng nắm đấm.
Gã nam nhân cường tráng trước mặt bị ta quật ngã mạnh xuống đất, cát bụi bay mù mịt, ta bóp chặt cổ hắn ta, nhìn ánh mắt kinh hãi của hắn ta rồi từ từ buông tay.
Ta đứng dậy, nới lỏng cổ tay: “Tiếp theo.”
Rầm!
“Tiếp theo.”
Bịch!
Khi tất cả những lão binh tới khiêu chiến đều bị ta hạ gục, ánh mắt của những người xung quanh nhìn ta giống như đang nhìn một quái vật.
Những ánh mắt đó không mang ác ý, chỉ có kinh ngạc và thán phục.
Gã lão binh bị ta quật ngã xuống đất mặt mày bầm dập lại cười ha hả.
“Sảng khoái! Sảng khoái thật!”
“Tiểu tử ngươi nhìn văn nhã vậy mà còn biết đánh nhau đấy!”
“Chẳng trách tướng quân coi trọng ngươi như vậy nhưng lại không sắp xếp cho ngươi chức vụ gì, xem ra muốn ngươi tự mình đánh lên đây mà?”
“Đúng là cừ khôi! Sao luyện được như vậy? Chia sẻ cho chúng ta chút kinh nghiệm đi!”
“Xem ra sau này quân doanh của chúng ta lại có thêm một sát thủ bí mật.”
“Tức phụ của ta gửi khô bò cho ta, ta còn không nỡ ăn, chia cho ngươi hai miếng.”
Ta bị bọn họ vây quanh, mỉm cười: “Được.”
Nơi này là thế, không phục thì đánh phục là được.
Quân doanh, tất nhiên là nơi mà ai có nắm đ.ấ.m cứng rắn, người đó được tôn trọng.
……
Cách đó không xa, có một nam nhân khoác giáp sắt lẳng lặng quan sát cảnh tượng này.
“Đây là người ngươi muốn tiến cử cho ta sao?”
Lâm Thiệu cười: “Cũng không tệ lắm, là một hạt giống tốt.”
Nam nhân nhìn chằm chằm vào hình bóng đó: “Rất giống.”
Hắn ta không nói giống ai nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ hắn ta đang nói đến ai.
Lâm Thiệu trầm ngâm vài giây, vỗ vai hắn: “Ứng Trì, đứa nhỏ này giao cho ngươi, chúng ta đều yên tâm. Nàng ấy không thể để lộ mối quan hệ với Lâm gia, ít nhất là lúc này.”
“Ta hiểu rồi.” Hắn ta xoay người rời đi, áo choàng sau lưng tung bay, mặt trong có thêu một chữ đã mờ nhạt đến không còn nhìn rõ.
Như là chữ 【Doãn】.