Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:54:15
Lượt xem: 240
Tuy nhiên, mấy ngày nay đã tiêu rất nhiều tiền vào việc mua sắm, hiện tại trong hộp còn lại bảy nghìn tám trăm sáu mươi hai đồng tiền.
Đối với cô số tiền này không nhiều, nhưng ở thời đại này, nếu mà nói ra đều có thể khơi dậy lòng đố kỵ, ghen ghét, hâm mộ của rất nhiều người.
Bất quá một chút tiền này, bọn họ vẫn có đủ tự tin để mua một căn nhà ở Kinh Thành, trong tay có tiền, trong lòng sẽ không hoảng hốt. Đó là một câu nói rất có lý trong bất kỳ thời đại nào!
Tiền đã có rồi thì mang theo ít quần áo để tắm rửa và thức ăn, từ nơi bọn họ sống đến Kinh Thành cũng phải mất ba ngày, khẩu phần ăn trong ba ngày này phải chuẩn bị sẵn, nếu tới vùng hoang vu dã ngoại, ngay cả uống miếng nước uống cũng đều khó khăn!
Cũng cần phải chuẩn bị một số dụng cụ khẩn cấp như que diêm, bật lửa, nến và những vật dụng nhỏ khác, để đề phòng lỡ gặp phải trường hợp bất trắc nào đó.
Khi thu dọn mà nhớ những thứ khác thì bổ sung vô thêm.
Nói là làm liền, hiện tại đang rảnh cô liền đi đóng gói những thứ mà không cần thiết nhưng vẫn phải mang theo. Thời gian còn lại dành để may quần áo. Dù sao cũng là Kinh Thành, quần áo cũng không nên quá tồi tàn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thu thập xong cũng đã đến giờ nấu cơm xong, nghĩ chú Đổng và những người khác nhất định đang rất đói bụng, Hứa Mỹ Lam lấy từ trong không gian ra mấy cái bánh quy, đặt lên một tờ giấy sạch rồi mang ra ngoài cho hai người họ ăn lót dạ trước.
Chú Đổng và Hứa Bưu là hai người duy nhất ở trong sân, đưa mắt nhìn khắp sân, nhưng không thấy bóng dáng của Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam cau mày lại, đưa bánh quy cho bọn họ, sau đó liền đi vào phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-124.html.]
Hứa Mỹ Lam mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ lung tung, cũng rất tủi thân, biết hôm nay tâm trạng cô không được tốt cũng không tới dỗ dành cô, nửa ngày không thấy bóng người anh đâu, đây là ăn được rồi liền không còn hiếm lạ nữa đúng không!
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, mũi Hứa Mỹ Lam đau xót, nước mắt ngăn không được liền tuôn ra như mưa.
Hít một hơi thật sâu để trấn an lại bản thân, nhưng lại phát hiện ra rằng đôi mắt của cô hoàn toàn không thể kiểm soát được và cũng không thể ngăn được dòng nước mắt, cô còn phải cẩn thận không khóc ra tiếng để tránh bị chú Đổng và Hứa Bưu phát hiện.
Cô không còn tâm trạng làm một bữa thịnh soạn nữa, cuối cùng cũng phải kìm nước mắt, làm một tô mì thịt xíu mại thái sợi đơn giản nhất, húp hai miếng rồi trở về phòng.
Toàn bộ hành trình cô luôn cúi đầu, cố ý tránh đi ánh mắt của chú Đổng và Hứa Bưu, rồi trở lại phòng, Hứa Mỹ Lam thậm chí còn không muốn rửa chân, vì vậy cô trực tiếp cởi quần áo và lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường, Hứa Mỹ Lam cảm thấy một chút yên tâm và thoải mái, tâm trạng vốn đã được cô trấn an lại, lại vì không thấy người mình muốn thấy nên trở nên buồn bã!
Lẽ nào như trên mạng nói, có được liền không biết trân trọng, nhưng Hứa Mỹ Lam không tin Trương Hùng là loại người như vậy, trong lòng cô lại bất an, trâm trạng cực kỳ cáu kỉnh không thể giải bày được!
Trương Hùng, người vẫn luôn được mọi người thương nhớ, giờ phút này vẫn còn ở trong núi, anh sở dĩ xuất hiện ở đây là có nguyên nhân, trên vách núi cách anh không đến hai trăm mét, có một cây nhân sâm và linh chi nhỏ, xét năm tuổi ít nhất cũng phải năm trăm năm tuổi!
Nơi này Trương Hùng phát hiện ra một năm trước, anh sở dĩ lúc đó anh không nhổ là bởi vì lúc đó anh có việc gấp phải trở về, phải chạy thật nhanh xuống núi, lần trước Hứa Mỹ Lam mạng treo một đường là ăn cái kia cây dã sơn tham chính là từ nơi này đào! Thời gian dài như vậy, anh cũng chỉ đến đây một lần.