Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-07-02 18:01:29
Lượt xem: 255
Chuyện liên quan đến Trương Hùng, cha Trương mẹ Trương, ông cụ Trương đều đang nghe rất nghiêm túc.
Bên này, chiếc xe tải vẫn lắc lư chạy trên con đường đất đến Kinh Thành, Trương Hùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Hứa Mỹ Lam cũng đang mơ mơ màng màng ngủ, Hứa Bưu vẫn đang tập trung lái xe, chú Đổng đã ngủ ngáy từ lâu, bọn họ không biết rằng có người ở Kinh Thành đã làm đủ bài tập vì cuộc gặp gỡ giữa hai bên.
Buổi trưa, chiếc xe tải lớn không đến kịp thị trấn để nghỉ ngơi, vì vậy bọn họ phải tìm một nơi dừng lại bên đường để nghỉ ngơi.
Sau nửa ngày ngồi trên xe, mặc dù đã nghỉ ngơi dọc đường nhưng Hứa Mỹ Lam vẫn cảm thấy hơi mệt và sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
“Em không sao chứ?” Nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng có chút lo lắng. Hứa Mỹ Lam lắc đầu cười với Trương Hùng, “Em không sao, em chỉ hơi say xe một chút, chút nữa sẽ tốt ngay thôi.”
Mặc dù cơ thể này nhìn qua trông giống người bình thường, nhưng so với người bình thường người kém chút. So với người bình thường, cô rất dễ mệt mỏi và dễ bị bệnh hơn, chỉ có thể cải thiện từ từ, Trương Hùng cau mày, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị chú Đổng chạy đi đến ngồi dưới gốc cây cổ thụ cắt ngang.
“Mỹ Lam, con làm cái gì ăn ngon, mau lấy ra tới cho chúng ta cùng nếm thử đi, ngày hôm qua mùi hương kia đã làm cho cha thèm chảy nước miếng.”
Nghĩ đến kia mùi hương, chú Đổng không thể nhịn mà được chép miệng, ông ấy trông giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo vậy.
“A, con tới liền,” Hứa Mỹ Lam cười trong lòng, lấy một túi đựng lương khô xuống và đi đến trước mặt chú Đổng, tiếp theo sau đó là Trương Hùng và Hứa Bưu.
Vừa lúc bên cạnh nơi Hứa Bưu đỗ xe có một tảng đá lớn, Hứa Mỹ Lam đặt túi vải lên tảng đá lớn rồi mở ra.
Hóa ra là những chiếc túi giấy dầu nhỏ, gói chặt những thứ bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-137.html.]
“Trong này có thứ gì tốt mà giấu kỹ thế?” Hứa Bưu giật giật khóe miệng, chẳng phải cô quá cẩn thận rồi sao, lại không phải là sơn hào hải vị, cần gì phải gói kĩ đến thế chứ!
Hứa Mỹ Lam liếc nhìn Hứa Bưu, cười nửa miệng, “Anh còn muốn ăn sao?” Câu này rất có lực sát thương, Hứa Bưu lập tức che miệng lại, tỏ ý không phải chính mình đang nói.
Hứa Mỹ Lam khịt mũi một cách ngạo mạn, rồi tiếp tục động tác tiếp theo, cuối cùng, một chiếc túi giấy dầu được mở ra, một mùi thơm khó tả tỏa ra.
Ba người họ chỉ nhìn chằm chằm vào thứ đồ vật đang tỏa mùi kia, những lát thịt ướp đầy nước sốt, chú Đổng không kìm lòng được, dẫn đầu gắp một miếng và cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống.
Mùi hương nháy mắt thấm sâu vào toàn bộ vị giác, không giống như là thịt heo, mà giống món ông đã từng ăn qua trước đây, nhưng món này ăn ngon hơn gấp nhiều lần so với món ông đã ăn trước đó. Nhưng có thể sao!
“Mỹ Lam, thịt này không phải là làm từ tay gấu chứ!”
Hứa Mỹ Lam gật đầu, “Đúng vậy, tất cả đều là từ tay gấu làm ra, làm thành món kho để dễ mang theo và không dễ dàng hư.”
Hứa Mỹ Lam vừa nói xong, động tác của chú Đổng gắp lấy thức ăn ở mắt thường có thể thấy được nhanh hơn rất nhiều.
Trương Hùng và Hứa Bưu hai người nhìn thấy bộ dạng này của chú Đổng, còn có cái gì không rõ nữa, vì vậy bọn họ nhanh chóng gia nhập đội quân cướp thức ăn.
Hứa Mỹ Lam thấy ba người bọn họ vui vẻ tranh nhau cướp lấy túi giấy thấm dầu, liền lắc đầu, lại cầm lấy túi giấy thấm dầu chưa bóc tem rồi mở nó ra, nhét vào tay Trương Hùng, lại tự mình cầm lấy cái khác mở ra từ từ nếm thử.
Trong tay bị nhét thứ gì đó, Trương Hùng sửng sốt cúi đầu nhìn, thấy đó là tay gấu kho, cánh tay vươn ra muốn cướp lấy thịt dừng lại một chút, nhìn thấy chú Đổng và Hứa Bưu hai người, đang tranh nhau cướp đoạt đồ ăn, cách tay ở giữa không trung giống như bị phỏng vậy, anh vội vàng thu tay lại, ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ của chính mình, bước nhanh lui về phía sau, trong nháy mắt mắt, anh rút lui khỏi chiến trường nơi cả ba đang tranh giành thịt.