Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-06-30 22:36:19
Lượt xem: 200
Thời gian cứ thế trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở ra, Tề Lôi lại quay trở lại và đưa cho Hứa Mỹ Lam một hộp cơm nóng hổi.
“Đây là sữa đậu nành mà chú vừa mua ở tiệm cơm quốc doanh, cháu uống khi còn nóng cho nó ấm người.”
Hứa Mỹ Lam không nghĩ rằng Tề Lôi lại đi mua sữa đậu nành cho cô, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.
“Cảm ơn chú Tề!”
Cầm lấy hộp cơm, Hứa Mỹ Lam nhấp một ngụm nhỏ, sữa đậu nành nóng hổi đi qua khoang miệng trượt vào trong dạ dày, làm cho lòng của Hứa Mỹ Lam cũng dần dần ấm lên.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Trương Hùng bị đẩy ra ngoài, Hứa Mỹ Lam nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên giường bệnh, nhìn thấy Trương Hùng nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, chắc là do thuốc mê còn chưa hết tác dụng nên anh vẫn còn đang hôn mê, tạm thời còn chưa nhìn ra tình huống của anh lúc này.
“Bác sĩ, sức khỏe của chồng tôi thế nào rồi? Có thể nói cho tôi biết được không?”
Bác sĩ phẫu thuật chính cho Trương Hùng nghe thấy vậy liền nở một nụ cười trấn an: “Ca phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp. Mặc dù chồng cô bị thương nặng, m.á.u chảy nhiều nhưng các biện pháp sơ cứu được thực hiện rất tốt. Cái kia hung khí cũng không có bị rỉ sắt, vừa lúc có thể tránh được khả năng nhiễm trùng, kế tiếp phải điều dưỡng thật tốt vết thương sẽ chậm rãi khỏi hẳn thôi!”
Bác sĩ một hơi giải thích rõ ràng tình hình của Trương Hùng, sau đó dẫn theo hai trợ lý rời đi.
Nơi Trương Hùng đang ở, là một phòng đơn nhỏ, Tề Lôi đã dùng chứng minh ảnh sát của mình để thuê căn phòng này, nói rằng đây là khen thưởng của cấp trên cho việc đã bắt được Đông Bắc Hổ, Hứa Mỹ Lam cũng không khách sáo và vui vẻ tiếp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-88.html.]
Ở đồn cảnh sát bởi vì đã bắt được Đông Bắc Hổ, nên có rất nhiều việc phải làm, thấy Trương Hùng không sao, Tề Lôi liền nói với Hứa Mỹ Lam một tiếng rồi rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hứa Mỹ Lam, cô ngồi ở trước giường bệnh, cầm lấy tay của Trương Hùng nắm trong lòng bàn tay.
Nói đến Trương Hùng bị c.h.é.m kia một rìu, thật ra với thân thủ của anh, anh vẫn có thể né được, chỉ là do anh vì quá quan tâm cô mà nhất thời lơ là mất cảnh giác nên không cẩn thận bị c.h.é.m thương.
Ngay lúc đó, Hứa Mỹ Lam rất lo lắng, đồng thời cô cũng rất khiếp sợ bởi vì Trương Hùng đã bất chấp cả tính mạng của mình mà lao vào cứu cô!
Lần đầu tiên có người vì sự an toàn của cô mà liều lĩnh xông lên! Đó là một sự ấm áp mà cô chưa từng cảm nhận được ở trước đây, so với cảm động còn quan trọng hơn!
Hứa Mỹ Lam chưa bao giờ tin vào tình cảm, bởi vì kiếp trước cô đã nhìn thấy mấy người đàn ông ở xung quanh cô trước mặt thì nói yêu đến c.h.ế.t đi sống lại, sau lưng thì lại cùng người phụ nữ khác thông đồng ở cùng với nhau!
Nhưng khi cô gặp nguy hiểm, nhìn thấy bóng người to lớn đó đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, Hứa Mỹ Lam có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình đang đập mạnh hơn, cô biết đó không phải là sợ hãi, mà là cảm giác rung động!
Cô đã rung động với người đàn ông trước mặt mình, có lẽ đó là sự tích lũy chậm rãi của hai người qua mấy ngày nay, hoặc có thể đó chỉ là trong một khoảnh khắc, dù sao, sự rung động của cô cũng là thật lòng.
Đã xác định được tâm ý của mình, nhưng Hứa Mỹ Lam lại không có ý định nói cho Trương Hùng biết, dù sao hai người trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng chung quy ở cùng với nhau chưa được bao lâu.
Hơn nữa Trương Hùng vẫn luôn sống ở trong cái thôn nhỏ này, nếu về sau có chuyển ra bên ngoài, thấy được việc đời, anh vẫn đối với cô trước sau như một, sẽ không yêu người phụ nữ khác, thì Hứa Mỹ Lam sẽ chủ động nói cho anh biết hết mọi chuyện, rằng cô thích anh , nhưng nếu anh yêu người phụ nữ khác, như vậy có nghĩa là Hứa Mỹ Lam vẫn là nhìn lầm người rồi.
Hãy để thời gian quyết định mọi thứ!