Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tác Phẩm Hoàn Hảo - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-30 07:11:30
Lượt xem: 2,364

Phóng viên Lục kể lại câu chuyện xưa của anh ta -

"Tôi sinh ra vào đầu những năm 90, chuyện đó xảy ra khi tôi 5 tuổi nhưng nó đã trở thành nút thắt trong lòng tôi nhiều năm qua. Cha mẹ tôi vốn là công nhân, gia đình tuy không giàu có nhưng rất hạnh phúc.”

"Sau đó, làn sóng sa thải công nhân những năm 90 ập đến, gia đình tôi cũng không tránh khỏi nên cha mẹ tôi đều mất việc.”

"Gia đình bỗng chốc mất hết nguồn thu nhập, cuộc sống vô cùng khó khăn, tôi nhớ là đã chuyển nhà rất nhiều lần, nơi ở ngày càng nhỏ, ngày càng tăm tối.”

"Nhà nghèo đến mức không có gì để ăn. Mẹ tôi ra ngoài bán bánh nướng kiếm tiền, kết quả là bị người ta đập phá quán; cha tôi muốn cùng người cùng quê ra nước ngoài làm việc chui, kết quả là bị lừa hết tiền.”

"Ngày nào cha mẹ tôi cũng phải ra chợ nhặt rau thừa, thịt vụn, đi muộn là không còn gì để nhặt, vì lúc đó có rất nhiều gia đình công nhân bị sa thải cũng phải làm vậy. Cả nhà quây quần bên chiếc bàn trống trơn, húp cháo loãng là chuyện thường ngày, trong nhà lúc nào cũng nghe thấy tiếng thở dài của cha mẹ.”

“Tôi còn nhỏ, cũng muốn giúp đỡ gia đình giảm bớt gánh nặng nên đã cùng người khác ra sông mò cá. Kết quả vì quá đói, bị hạ đường huyết, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên rồi ngã xuống sông, suýt c.h.ế.t đuối. “

“Sau khi được cứu lên, tôi bị viêm phổi do đuối nước, tình cảnh gia đình càng thêm tồi tệ…”

Lục Trạch Minh không nói tiếp được nữa, trong mắt ánh lệ long lanh.

Nói cho cùng, anh ta bây giờ cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu không phải vì tuổi thơ bất hạnh, đã không hình thành tính cách cố chấp đến vậy.

Tôi lớn hơn anh ta nhiều tuổi, cũng không tiện đánh giá nhiều, chỉ có thể nói: “Tôi hiểu, tôi cũng đã trải qua thời kỳ hỗn loạn đó. Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó, có người muốn cưới mẹ tôi.”

Lục Trạch Minh nói một cách khó khăn.

“Vì 500 tệ, cha tôi đã để mẹ tôi đi theo người đàn ông đó. Người đàn ông đó đảm bảo sẽ đối xử tốt với mẹ tôi cả đời.”

“Lúc đó tôi mới có 5 tuổi, còn quá nhỏ, nhiều chi tiết đã quên mất nhưng khoảnh khắc mẹ quay đầu nhìn tôi khi lên tàu, tôi sẽ không bao giờ quên.”

“Cách biển người mênh mông, bà ấy dùng ánh mắt thương xót, buồn bã đó, nhìn tôi từ xa, đưa tay về phía tôi - giống như bức tranh cô vẽ vậy - nhưng rồi lại buông xuống một cách dứt khoát, quay đầu biến mất trong toa tàu tối om.”

“Tôi khóc lớn gọi ‘Mẹ!’ thì bị cha tôi giữ chặt lại, không cho đuổi theo. Đoàn tàu cứ thế rời đi, không bao giờ quay trở lại.”

“Hồi nhỏ tôi rất oán hận mẹ, không hiểu tại sao mẹ lại bỏ rơi tôi, lớn lên rồi thì mới hiểu ra. Vài năm sau, cha tôi làm việc quá sức, sinh bệnh rồi qua đời.”

“Vì vậy, cô nói cô là trẻ mồ côi, thực ra tôi cũng vậy, điểm khác biệt có lẽ là tôi đã từng có tình yêu thương của cha mẹ. Đã từng có thì sẽ có nỗi nhớ, điều này rất đau khổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tac-pham-hoan-hao/chuong-3.html.]

Tôi nói: “Mất đi và chưa từng có được là hai nỗi đau khác nhau. Tôi thực sự không đủ khả năng thấu hiểu những thứ chưa từng có được nhưng tôi cũng sẽ khao khát tình mẹ. Vậy sau đó thì sao?”

Lục Trạch Minh tiếp tục kể: “Năm tôi 15 tuổi, tôi đã có tố chất làm phóng viên, viết lách rất tốt. Tôi viết bài cho tờ báo địa phương, còn từng đăng nhiều kỳ một cuốn tiểu thuyết.”

“Tôi liều mạng viết, viết cả ngày lẫn đêm, dựa vào viết lách kiếm được hơn 500 tệ. Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng tôi cũng tìm được người đàn ông đã đưa mẹ tôi đi năm đó, tôi muốn đón mẹ về.”

“Người đàn ông đó cầm 500 tệ của tôi, kéo tôi đi ăn thịt, uống rượu, đi chơi khắp nơi, nhưng không chịu nói gì. Đến khi tiêu hết đồng cuối cùng, ông ta mới nói với tôi, sau khi đưa mẹ tôi đi một năm thì ông ta lại bán mẹ tôi cho người…”

“Cô hiểu không, chính là kiểu người làm nghề bán thân…”

Nói đến đây thì Lục Trạch Minh bỗng rơi nước mắt.

Tôi thở dài: “Tôi hiểu rồi. Vì vậy, tôi đã vẽ ra bức tranh đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy một người tình nồng nàn, chỉ có anh nhìn thấy mẹ mình. Đừng khóc nữa, uống chút nước đi.”

Lục Trạch Minh ảm đạm nói: “Từ đó về sau tôi không còn gặp lại mẹ nữa. Có phải rất đáng thương không?”

Tôi nói: “Mười mấy năm rồi, tôi cũng sống tầm thường, chỉ có bức ‘Nữ thần’ này là tác phẩm tốt. Tôi cũng rất đáng thương.”

Lục Trạch Minh: “Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về sự đáng thương, tôi thật lòng mong muốn gia đình sum họp, mong mẹ không phải chịu khổ như vậy, mong cha không bị bệnh, nhưng thời gian không thể quay ngược lại, dù có quay ngược lại thì cũng không có cách nào tốt hơn. …Thôi, tôi không muốn nhớ lại quá khứ nữa.”

Tôi: “Gia đình tôi cũng không trọn vẹn nhưng đối với tôi thì không đến mức đáng thương. Tôi chỉ cảm thấy sự nghiệp của mình hoàn toàn thất bại, điều này mới đáng thương.”

Anh ta an ủi ngược lại tôi: “Không phải họa sĩ nào cũng có thể trở thành danh họa, vẽ ra được tác phẩm khiến bản thân hài lòng là được rồi.”

Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi cũng không theo đuổi danh tiếng. Tôi chỉ muốn vẽ thêm một bức tranh khiến bản thân hài lòng như ‘Nữ thần’, coi như là kết thúc sự nghiệp của mình. Không, phải nói là khoảnh khắc bức tranh được vẽ ra thì sự nghiệp tôi cũng đã kết thúc. Tôi luôn muốn vẽ phần tiếp theo của ‘Nữ thần’ nhưng mãi vẫn không thể nào đặt bút xuống.”

Lục Trạch Minh rất khó hiểu, hỏi: “Cô chưa đến 40 tuổi, tại sao sự nghiệp lại phải kết thúc? Cô bị bệnh sao?”

“Không. Nói tóm lại, một họa sĩ, chỉ có ở đầu và cuối sự nghiệp mới có tác phẩm hay, nghe thật đáng buồn. Nhưng tôi không còn cách nào khác, ‘sự trọn vẹn’ của tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể như vậy.”

“Tôi không hiểu lắm.”

Tôi tự nói với mình: “Tôi muốn vẽ phần tiếp theo của ‘Nữ thần’, chính là muốn vẽ ra cảnh tượng mà nữ thần trong tranh đang nhìn thấy, hoặc là người mà nữ thần đang nhìn thấy. Mọi người đều nói nữ thần trong tranh đang nhìn người yêu - nếu họ cho rằng nữ thần là người yêu, vậy thì nữ thần đang nhìn đương nhiên cũng là người yêu.”

“Nhưng tôi không thể nào đặt bút xuống được vì luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Vì vậy, tôi vẫn luôn chờ đợi một người thực sự hiểu, để chỉ đường dẫn lối cho tôi. Rất may, tôi đã đợi được anh. Trước đây luôn từ chối phỏng vấn anh, là tôi có mắt như mù.”

Lục Trạch Minh hỏi: “Vậy tại sao cô lại tin rằng sự hiểu biết của tôi là đúng?”

“Ít nhất, góc nhìn của tôi và anh khi xem tranh là giống nhau.” Tôi nói nhỏ: “Năm đó, người mẫu của bức tranh này, tôi nhìn cô ấy từ dưới lên.”

Loading...