Tác Phẩm Hoàn Hảo - Chương 7: FULL
Cập nhật lúc: 2024-09-30 07:11:35
Lượt xem: 2,452
"Chỉ là một số loại thuốc an thần thôi miên thôi." Tôi lấy một sợi dây thừng từ bên cạnh: "Là thuốc tôi thường dùng. Tất nhiên liều lượng này tôi đã quen rồi, còn anh thì bị ảnh hưởng khá nhiều."
"Cô muốn làm gì..." Lục Trạch Minh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, vịn vào bàn từ từ đứng dậy, rồi lại ngã xuống đất.
"Để tôi nhắc anh, anh đã bỏ sót thứ gì." Tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta rồi ngồi xổm xuống: "Là lời tiên tri."
"'Tôi là tội phạm bị truy nã', đây là một lời tiên tri. Sau gần hai mươi năm, lời tiên tri năm xưa sắp thành hiện thực rồi."
"Tại sao..." Trong mắt Lục Trạch Minh tràn đầy sợ hãi.
Tôi từ từ quấn sợi dây thừng quanh cổ anh ta.
"Gặp Trần Lĩnh, đối với người bình thường mà nói, có lẽ là bất hạnh nhưng đối với tôi mà nói, lại là ân huệ, là ân huệ mà Chúa ban tặng cho một kẻ không có thiên phú như tôi."
Sợi dây thừng bắt chéo sau gáy, Lục Trạch Minh vùng vẫy muốn bò về phía cửa.
"Hắn đã cho tôi hiểu rằng, tôi không phải là thật sự không có thiên phú, chỉ là công tắc của thiên phú khác với người thường."
Sợi dây thừng bắt đầu siết chặt.
"Tác phẩm xuất sắc nhất của tôi, cũng chính là tác phẩm đầu tay mang tên “Nữ thần”, vẽ chính là cảnh tượng đêm giao thừa năm ấy, t.h.i t.h.ể người phụ nữ từ tầng trên rơi xuống. Tôi mang bức tranh đó đến gặp thầy giáo ở Học viện Mỹ thuật, ông ấy thực sự bị tác động mạnh mẽ, nhìn bức tranh mà thốt lên ‘Đây chính là tình yêu!’, sau đó liền miễn học phí cho tôi để tôi được đến lớp."
"Nhưng sau đó, tôi không thể nào vẽ ra được một tác phẩm nào xuất sắc nữa."
Sợi dây siết chặt, Lục Trạch Minh cảm thấy nghẹt thở đến mức sắp chết.
"Tôi không ngừng hồi tưởng lại trạng thái tâm lý khi vẽ ‘Nữ thần’ năm đó, căng thẳng, kích thích, hưng phấn, không màng đến bất cứ điều gì khác. …Chỉ cần để trạng thái tâm lý trở nên như vậy, tôi sẽ có thể vẽ nên những bức tranh tuyệt vời."
"Những năm qua, tôi đã thử rất nhiều cách, uống rượu, đua xe, thậm chí là dùng ma túy, tinh thần tôi bị hủy hoại đến mức tàn tạ vì sự buông thả vô độ. Nhưng dù tôi có hành hạ bản thân đến thế nào, tôi cũng không thể đạt được trạng thái mà mình mong muốn."
"Nhiều năm qua, tất cả những nỗ lực thất bại đều không ngừng chứng minh cho tôi thấy rằng –chỉ có cái chết, chỉ có tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của con người, mới có thể làm được."
Sợi dây thừng tiếp tục siết chặt. Lục Trạch Minh đau đớn ngửa người ra sau, đưa tay lên cao, khát cầu một sự che chở vô hình nào đó.
Tôi tán thưởng, nói: "... Rất tốt, chính là tư thế này, tôi cần chính là tư thế này. Làm ơn hãy giữ nguyên thêm một lúc nữa."
"Gặp phải Trần Lĩnh đang gây án mười tám năm trước, đó là một sự may mắn, nhờ đó mà tôi mới tạo ra được ‘Nữ thần’. Trong cuộc đời một con người, xác suất gặp phải kẻ g.i.ế.c người là bao nhiêu và xác suất tận mắt nhìn thấy người bị kẻ g.i.ế.c người sát hại lại là bao nhiêu?"
"Cơ hội hiếm có, khó cầu. Con người không thể lúc nào cũng có được vận may kỳ lạ như vậy, một lần trong đời là đủ rồi. Còn muốn có nữa, thì phải tự mình chủ động tranh thủ."
"Những năm qua, tôi vừa phải chịu đựng nỗi đau của sự tầm thường, vừa phải kiềm chế ham muốn g.i.ế.c người. Cuối cùng, cái trước vẫn chiến thắng cái sau. Trần Lĩnh bị bắt khiến tôi càng nhận ra rằng, tôi không thể tiếp tục chờ đợi một cách thụ động, không thể tiếp tục dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác, tôi chỉ có thể tự mình ra tay, chủ động tạo ra cái c.h.ế.t của con người."
Sợi dây siết chặt vào da thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tac-pham-hoan-hao/chuong-7-full.html.]
"Tôi biết một khi đã ra tay thì đồng nghĩa với việc sa ngã, đồng nghĩa với việc sự nghiệp của tôi sẽ kết thúc. Nhưng đây là một cái kết viên mãn, có ý nghĩa hơn là sự tồn tại vô vọng và vô nghĩa."
"Quá đau khổ – Làm sao tôi có thể chấp nhận được việc bản thân, người đã từng vẽ nên ‘Nữ thần’ lại mãi mãi chìm trong sự tầm thường. Tôi không thể chấp nhận được, mười mấy năm nay, tôi sống như một cái xác không hồn. Vì không muốn g.i.ế.c người, tôi đã sống lay lắt suốt mười mấy năm trời."
"Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể vẽ phần tiếp theo của ‘Nữ thần’ rồi. Thượng đế đã đưa đứa con của Nữ thần đến trước mặt tôi. Hơn một tháng nay, anh cứ bám riết lấy tôi, tôi đã từ chối vô số lần, nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc, hóa ra đây chính là ý trời. …Tôi không thể, cũng không nên nhẫn nhịn thêm nữa."
"Trực giác mách bảo tôi rằng, Nữ thần trong tranh và anh chính là mẹ con. Anh lên thiên đường đoàn tụ với mẹ, điều đó sẽ hoàn thành sự viên mãn của anh, còn sự hy sinh của anh cũng sẽ hoàn thành sự viên mãn của tôi."
"Cả hai đều vui vẻ."
-
"Trên đây, là toàn bộ nội dung mà tôi muốn thú nhận."
Tôi bình tĩnh nói.
Một tiếng trước, cảnh sát đến phòng vẽ hẻo lánh này ở tòa nhà phía tây của Học viện Mỹ thuật, nhìn thấy một người, một xác c.h.ế.t và hai bức tranh.
Một bức là ‘Nữ thần’, hiện đã được đổi tên thành ‘Mẹ’. Bức còn lại là ‘Con’.
‘Mẹ’ mô tả một người mẹ cúi người xuống, đưa tay ra với vẻ yêu thương, muốn che chở; ‘Con’ mô tả một đứa trẻ bị ngã, ngửa người ra sau, đưa tay lên cao, khát cầu sự che chở của mẹ.
Tạo hình nhân vật đều hướng mặt ra ngoài khung tranh. Cách thưởng thức hai bức tranh này là đặt chúng đối diện nhau, ‘Mẹ’ ở trên, ‘Con’ ở dưới, vì vậy đôi mắt nhìn thẳng về phía trước của hai người trong tranh cuối cùng cũng có điểm nhìn.
Chúng đã hoàn chỉnh.
"Hai bức tranh này, có câu chuyện xưa gì sao?" Cảnh sát hỏi.
"Người mẹ lên tàu rời xa nhà, thò người ra khỏi cửa sổ, đưa tay xuống dưới, muốn vuốt ve đứa con của mình lần cuối; đứa trẻ đuổi theo tàu nhưng lại bị ngã xuống đất, chỉ có thể đưa tay về phía người mẹ đang rời xa, cố gắng níu kéo trong vô vọng."
"Đó là câu chuyện xưa của phóng viên Lục." Cảnh sát nói: "Được rồi, đi thôi."
Cảnh sát chuẩn bị đưa tôi về đồn công an.
Đi đến cửa, dường như cảnh sát vẫn còn băn khoăn, lại hỏi: "Vậy họ có thực sự là mẹ con không?"
Tôi nói: "Hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào trực giác để cho rằng họ là mẹ con. Tuy nhiên, tôi thực sự cũng hy vọng có được một kết luận khoa học, tức là được xác nhận bằng xét nghiệm ADN như vậy mới coi là viên mãn. Việc này cần các đồng chí cảnh sát giúp đỡ."
Cảnh sát lắc đầu: "Không thể làm được. Người phụ nữ c.h.ế.t vào đêm giao thừa mà cô nói, không thấy xác, không có cách nào để xác minh. Tôi thậm chí còn cho rằng đó chỉ là ảo tưởng của cô."
"Cô ấy đương nhiên là có thật." Tôi nói một cách sâu sắc: "Đêm hôm đó, trên ban công, tôi đưa tay ra ngoài, muốn đón những bông tuyết, không ngờ, cô ấy đã nhỏ hai giọt m.á.u vào lòng bàn tay tôi. – Đây là khởi đầu của câu chuyện, cũng nên là kết thúc của câu chuyện."
"Hai giọt m.á.u đó ở trên bức tranh của tôi, phiền cảnh sát lấy đi xét nghiệm."
Hết.