Tái Phùng Xuân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:58:38
Lượt xem: 7,084
Ta ngã vào lòng Triệu tiểu thư. Nàng ấy mặc chiếc váy xếp ly đang thịnh hành nhất hiện nay, người nàng mềm mại và thơm tho. Ta dường như đã hiểu vì sao Vệ Vô Dạng lại thích nàng. Nếu ta là nam tử, ta cũng sẽ thích một cô nương trầm tĩnh dịu dàng như vậy. Tất nhiên rồi, dù là nữ nhi, ta cũng rất thích Triệu tiểu thư.
...
Nắm đ.ấ.m lẫn với bùn đất, Vệ Vô Dạng không biết đã đ.ấ.m bao nhiêu cái. Máu thấm vào đất. Hắn vẫn chưa hả giận, lại tiến lên đá thêm hai phát. Cho đến khi Lai Phúc kéo tay áo hắn, nhắc nhở: "Thiếu gia đừng đánh nữa, đó là cha của phu nhân."
Vệ Vô Dạng đang đá giữa chừng khựng lại, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Chuyện tiếp theo ta không biết nữa. Bởi vì ta đã ngất đi.
Lúc tỉnh lại, Vệ Vô Dạng mắt đỏ hoe, ngồi bên giường ta khóc lóc thảm thiết: "Lâm Miên Miên, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi một bữa ăn tám cái bánh bao, nếu ngươi không còn nữa, ai sẽ ăn bánh bao đây!"
Lai Phúc ho khan hai tiếng: "Thiếu gia, phu nhân chỉ bị cảm lạnh thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Quách lang trung nói, uống thuốc vào là khỏi."
"Ai tin chứ! Người nào tử tế mà bị cảm lạnh lại ngủ li bì ba ngày như thế!"
...
Hóa ra ta đã ngủ ba ngày rồi sao?
Ta ngồi dậy khỏi giường, làm Vệ Vô Dạng giật b.ắ.n mình. Một hồi lâu sau, hắn mới hoàn hồn, hai cánh tay siết chặt lấy ta, siết đến mức ta không thở nổi.
"Lâm Miên Miên, may quá ngươi không chết, hu hu hu! Nếu ngươi chết, ta biết tìm ai viết hưu thư đây!"
Bà nội biết ta không sao, lại cho ta một thỏi vàng. Bà ấy thật sự... ta muốn khóc quá, giá như bà là bà nội ruột của ta thì tốt biết mấy. Lần thứ mười ngàn ta ghen tị với Vệ Vô Dạng!
Nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, ta mới nhớ lại chuyện hôm đó.
"Cha ta đâu?"
"Hầy, nhạc phụ đại nhân bây giờ ăn ngon uống say, khỏe re."
"Đưa ta đi gặp ông ấy."
Vệ Vô Dạng có rất nhiều điều muốn nói, còn muốn khoe chiếc đèn hình con thỏ mà hắn thắng được ở Phất Tụ Lâu. Hắn muốn cho kẻ ngốc đó biết, chồng nàng ta có tài văn chương đến nhường nào.
Lời khoe khoang chưa kịp thốt ra, tay đã vô thức nắm lấy tay ta.
Không biết từ lúc nào, Lâm Miên Miên đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
Ngày thường nhìn thấy thì hơi phiền.
Nhưng thật sự mất đi, lòng lại thấy trống vắng.
...
Ta có chút ngạc nhiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vệ Vô Dạng.
Đó là sự dịu dàng mà ta chưa từng thấy trước đây.
Ta bị ốm một trận.
Hắn bây giờ nghe lời hơn nhiều.
Có lẽ vì vị tiểu thư kia thích những chàng công tử dịu dàng.
Đầu óc ta nhức nhối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tai-phung-xuan/chuong-5.html.]
Thôi, không nghĩ nữa.
...
Gặp lại cha, ông ta ăn mặc bảnh bao, trông ra dáng tri thức hơn nhiều. So với trong ký ức của ta quả là khác xa vạn dặm. Ông ta cố tình chỉnh trang lại quần áo, phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên người, mỉm cười lấy lòng ta.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Ta một cước đá ông ta ngã lăn quay, lột áo ông ta ra: "Nhân lúc ta còn đang tốt tính, mau cút khỏi Vệ phủ! Nếu không ta sẽ kéo ngươi cùng chết!"
"Miên Miên."
Mặt ông ta sưng đỏ một mảng, chỉ bị đánh chứ không hề đánh trả.
Trông thật đáng thương.
Đám người hầu trong phủ xì xào bàn tán, giơ ngón tay cái với Thúy Cúc: "Thúy Cúc tỷ, tỷ thật lợi hại, ngày trước dám đối đầu với thiếu phu nhân oai phong như vậy, mà vẫn sống đến bây giờ."
Thúy Cúc tức đến mức trợn trắng mắt.
Hơn cả sợ hãi, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Xét cho cùng, trước đây ta ở Vệ phủ chỉ là một cô nàng ngốc nghếch thẳng thắn, có chút võ nghệ.
Giống như kiểu bánh bao mềm nhân đá vậy.
Chưa từng chủ động gây chuyện với ai.
Vệ Vô Dạng giật mình thon thót.
Sau cơn kinh hãi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.
"Lâm Miên Miên đối với ta thật dịu dàng."
Giọng nói không lớn, ta không nghe thấy.
Sự chú ý của ta đều đổ dồn vào cha ta.
"Ngươi hại bà nội, hại mẹ ta, giờ lại muốn hại ai nữa? Ai thèm xem ngươi ở đây giả tạo diễn trò. Bây giờ ta đã biết chữ rồi, tờ giấy bán mình trên bàn ta đã đọc hiểu."
Khuôn mặt vốn sưng đỏ của cha ta trong nháy mắt trắng bệch, như bị người ta hút máu.
Ông ta cúi gằm mặt, mặc lại bộ quần áo cũ rồi rời khỏi Vệ phủ.
Trước khi đi, ông ta nhét cho Vệ Vô Dạng hai lượng bạc.
"Hãy đối xử tốt với Miên Miên."
Đây là những gì Vệ Vô Dạng kể lại cho ta.
Nếu ta biết trước, chắc chắn ta sẽ cướp hết số bạc đó của hắn.
"Lâm Miên Miên, ngươi thật kỳ quặc. Hồi trước ta và cha ta cãi nhau, rõ ràng là ngươi đánh cược với ông ấy để ông ấy làm mì trường thọ cho ta, xen vào chuyện của chúng ta, tìm cách để hai cha con làm hòa. Sao đến lượt cha ngươi, ngươi lại đối xử với ông ấy như vậy?"
"Vệ lão gia là người tốt, cha ta thì không. Ông ta là một con bạc, thua bạc thì bán đồ cưới, quần áo của mẹ ta, bán cả ruộng đất, trâu bò trong nhà. Nếu không phải phủ Vệ trả nhiều tiền, có lẽ bây giờ ngươi đã thấy ta ở chốn lầu xanh rồi."
Bây giờ ta đã biết chữ, biết tờ giấy trên bàn vuông trong nhà là gì rồi.
Đó là khế ước bán mình.
Khế ước bán mình cho lầu xanh.