Tài sản trong nhà - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:51:06
Lượt xem: 103
Tài sản trong nhà
Khi bố tôi nói một cách thản nhiên rằng ông sẽ chuyển quyền sở hữu căn nhà của gia đình cho em họ tôi, tôi đã biết hôn nhân của bố mẹ đã đi đến hồi kết.
Chương 1
Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái. Những năm qua, công việc kinh doanh của bố tôi phát đạt, gia đình cũng được coi là khá giả ở địa phương, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm. Theo lẽ thường, ở tuổi này, ông đáng ra nên tận hưởng cuộc sống. Nhưng bố tôi lại có một nỗi niềm mà có lẽ nhiều đàn ông trung niên đều có, đó là không có con trai.
Sau khi sinh tôi mẹ tôi mang bệnh, sau đó không thể sinh con nữa. Dù bố tôi nói ngoài miệng rằng không để tâm, nhưng hành động của ông lại hoàn toàn không cho thấy điều đó.
Ví dụ như bây giờ, bố tôi muốn tặng căn biệt thự nhỏ mà trước đây ông đã hứa sẽ làm của hồi môn cho tôi cho con trai của chú tôi để làm nhà cưới. Giọng điệu thản nhiên của ông khiến tôi có một khoảnh khắc lúng túng, cứ như đó không phải là em họ tôi mà là em trai ruột của tôi.
“Ông có biết ông đang nói gì không?” Giọng mẹ tôi không giấu nổi sự ngỡ ngàng, ai nghe thấy cũng khó mà tin được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tai-san-trong-nha/chuong-1.html.]
Căn biệt thự nhỏ đó hiện có giá trị thị trường khoảng 5 triệu tệ, là tài sản cố định có giá trị nhất của gia đình tôi.
“Thằng Hiền là con trai duy nhất của nhà họ Lưu. Tôi tặng nó một căn nhà thì có gì sai? Mà tôi cũng đã để lại cho Tiểu Tuyết 500.000 tệ tiền mặt rồi sao? Con gái thì bấy nhiêu tiền là đủ rồi.”
Lúc này, bố tôi hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt tái nhợt của mẹ tôi. Có lẽ trong lòng ông, dù biết mẹ tôi không đồng ý thì có thể làm gì được? Dù sao số tiền này cũng là do ông kiếm được sau khi kết hôn, ông muốn cho ai chẳng phải chuyện đương nhiên sao?
Tôi vội rót cho mẹ một ly nước, bà đã tức đến nỗi không thể nói ra lời, uống thuốc trợ tim mới dần ổn định lại.
“Ông Lưu, bao năm nay tôi biết rõ ông đã âm thầm đưa cho cháu bao nhiêu tiền, tôi có nói gì chưa? Nhưng tôi đã cẩn thận chọn lựa căn biệt thự này làm của hồi môn cho con gái, không thể nào đưa cho Lưu Hiền làm nhà cưới, ông đừng có mơ.”
Người mẹ vốn dịu dàng của tôi lúc này cũng đã tức giận vô cùng, thậm chí còn ném vỡ một cái cốc thủy tinh.
Tôi nhìn những mảnh kính vỡ vụn dưới chân, chúng giống như những sinh vật tinh nghịch, rơi xuống sàn đá cẩm thạch mà không b.ắ.n ra một giọt nước nào.
Thấy mẹ ném cốc, cơn giận của bố tôi cũng bùng lên. Ông đập tay lên bàn rồi giơ tay định đánh mẹ tôi. Tôi nhanh chóng ôm chặt lấy eo ông: “Bố, bố không được tát mẹ, tim mẹ vốn đã không tốt, bố đánh một cái coi như lấy mạng mẹ đấy.”