Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tài sản trong nhà - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:53:07
Lượt xem: 55

Tôi đến trại tạm giam để thăm Lưu Hiền. Cậu ta trông đã gầy rộc đi, cuộc sống trong trại tạm giam hẳn không như cậu ta tưởng tượng.

Thấy tôi, cậu ta tỏ ra vô cùng phấn khích: “Chị ơi, em biết mà, chị sẽ không bỏ mặc em đâu. Chị mau cứu em ra đi, em là con trai duy nhất của nhà họ Lưu mà.”

Có vẻ cậu ta vẫn chưa biết rằng bố cậu và chú tôi đã cãi nhau đến mức không thể cứu vãn.

Trước đây, Lưu Hiền mập mạp đến mức không nhận ra nổi, thoáng nhìn còn có vài điểm giống với bố tôi. Nhưng giờ đây, sau thời gian dài trong trại tạm giam, cậu ta đã gầy đi nhiều.

Bất ngờ thay, tôi nhận ra mắt cậu ta khá to, đôi mắt hai mí nhấp nháy trông có vẻ hoạt bát.

Tôi chìa tay ra, vỗ về Lưu Hiền: “Chị đang tìm cách rồi. Chuyện này không phải lỗi của em, tại mấy cô gái kia không tốt, Hiền à, đừng buồn.”

Nghe tôi nói vậy, Lưu Hiền có vẻ bình tĩnh lại. Cậu ta đỏ mắt, nói với tôi: “Chị, chị đúng là tốt nhất. Bố mẹ em đều nói đây là lỗi của em, chỉ có chị mới nghĩ em không sai. Chỉ có chị yêu thương em nhất.”

Tôi mỉm cười, không nói gì thêm. Sau khi an ủi Lưu Hiền, tôi quay người rời đi. Ban đầu tôi đến đây với chút nghi ngờ, nhưng giờ trong lòng tôi đã chắc chắn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tai-san-trong-nha/chuong-13.html.]

Ba ngày sau, tôi cầm tài liệu trên tay đến tìm Lý Hồng. Thấy tôi đến, Lý Hồng trông rất đắc ý, nói với vẻ hứng thú: “Cô đến đây xin tôi thả bố cô ra phải không?”

Tôi mỉm cười, không nói gì, chỉ đặt tập tài liệu lên bàn và ra hiệu bằng ánh mắt cho bà ta xem.

Lý Hồng có vẻ hơi bối rối, nhưng sự tò mò đã khiến bà ta mở tài liệu ra. Nhìn vào, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: “Cô có ý gì đây? Cô đưa cho tôi xem cái này là có ý gì?”

“Thím à, không lẽ thím không biết chữ sao? Trên đó ghi rõ ràng rằng Lưu Hiền không có quan hệ huyết thống với cả bố tôi lẫn chú tôi. Cậu ta không phải con của bố tôi, cũng không phải con của chú tôi. Vậy thím nói xem, cậu ta là con của ai?”

Lý Hồng có chút tức giận, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Cô nói thế chẳng có tác dụng gì. Giấy tờ có thể làm giả, họ sẽ không tin cô đâu.”

“Tôi không muốn vòng vo nhiều. Tôi cũng không muốn dính vào chuyện này. Chỉ cần thím bảo chú tôi rút đơn kiện, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Nghe tôi nói vậy, Lý Hồng bật cười, có lẽ bà ta nghĩ rằng mình đã nắm thóp được tôi, nên trở nên vô cùng ngạo mạn.

“Sao thế? Biết là chú cô không tin cô mà chỉ tin tôi, phải không? Tôi nói cho cô biết, đúng là Lưu Hiền không phải con của họ, thì đã sao? Lưu Hiền họ Lưu, về mặt pháp lý, cậu ta vẫn là con của chú cô. Chú cô đã nuôi nấng Lưu Hiền bao nhiêu năm, cho dù biết sự thật thì cũng không thay đổi được gì. Khi chia tài sản, Lưu Hiền vẫn sẽ được chia phần như thường. Tôi đã tìm hiểu kỹ rồi!”

Loading...