TÁI SINH DƯỚI ÁNH TRĂNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:42:53
Lượt xem: 1,610
02
Vì thế, ta cố tình tỏ vẻ lo lắng, sai quản gia đi mời Giang Tự Châu, nhưng cố ý dặn dò:
"Chỉ nói trong phủ có chuyện quan trọng, tuyệt đối không để lộ tin tiểu thư bị thổ phỉ bắt cóc."
Suy cho cùng, nếu để Giang Tự Châu hiểu lầm rằng ta vì ghen tuông mà gọi hắn ta về phủ, hắn ta chắc chắn sẽ không quay lại.
Mà hắn ta không quay lại, Giang Mộng Dao chỉ còn một con đường duy nhất: chec.
Ngay khi Giang mẫu, người yêu thương nữ nhi như sinh mạng, chuẩn bị nổi giận, ta liền vội vàng nói thêm trước khi bà kịp phát hỏa:
"Danh tiết của nữ nhi quan trọng biết bao! Chúng ta không chỉ phải cứu Mộng Dao, mà còn phải giữ gìn thanh danh và tương lai của muội ấy."
"Đúng vậy! Người thì phải cứu, nhưng danh tiếng tuyệt đối không thể hủy hoại!"
Vị hôn phu của Giang Mộng Dao, cháu trai bên ngoại của Giang mẫu, đã được ta mời đến.
Kỷ An chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi kéo tay áo Giang mẫu:
"Cô mẫu, Kỷ gia ở Lâm An chúng ta cũng là gia tộc có tiếng, nếu có một chủ mẫu mang tiếng xấu, thì cả gia tộc sẽ bị bôi nhọ."
Giang mẫu bị nghẹn lại một chút, nhưng không thể phản bác.
Danh tiếng của nữ nhân quan trọng hơn cả sinh mạng, dù bà có lo lắng đến đâu, cũng không thể hủy hoại danh dự và tương lai của Giang Mộng Dao.
Đặc biệt khi vị hôn phu của Giang Mộng Dao đang có mặt ở đây, dù biểu muội có tốt đến đâu mà bị hủy danh tiết, vì thể diện gia tộc, Kỷ An cũng sẽ không lấy nàng ấy nữa.
Giang mẫu đành phải nén giận gật đầu ra hiệu cho quản gia, nhưng ngay khi quản gia chuẩn bị rời đi, bà lại gọi ông ta quay lại, đưa cho ông chuỗi Phật bằng lưu ly mà bà luôn mang theo:
"Chỉ cần nói bà già này đã ngã bệnh."
"Chỉ cần A Châu thấy cái này, nhất định sẽ lập tức quay về."
Không thể không nói, Giang mẫu quả thật rất chu đáo, thậm chí biết cách dùng sức khỏe và hiếu đạo của mình để ép Giang Tự Châu.
Trong lòng bà, bản thân mình đối với Giang Tự Châu vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng lần này, bà đang phải đối mặt với bạch nguyệt quang của Giang Tự Châu, Diệp Cẩn, chứ không phải một kẻ không chỗ dựa như ta.
Người mẫu thân mà hắn ta tôn kính nhất, và người tình mà hắn ta yêu sâu đậm.
Ai sẽ giành phần thắng đây, ta thật sự rất tò mò.
---
03
Nửa nén hương trôi qua, quản gia khẩn trương trở về, nhưng lại mang theo một trán đầy máu.
Không ngoài dự đoán của ta, quản gia quay về một mình, giống như kiếp trước.
Thấy sau lưng quản gia không có Giang Tự Châu, Giang mẫu bất ngờ đứng bật dậy.
Ta giả vờ định đỡ bà, nhưng lại bị bà ghét bỏ đẩy ra:
“Tránh ra, xúi quẩy!”
Sau đó bà lớn tiếng chất vấn quản gia:
“A Châu đâu?”
Ta giấu đi nụ cười lạnh, chờ quản gia run rẩy xin lỗi:
“Hầu gia... hầu gia không chịu về.”
Giang mẫu sửng sốt, không thể tin được, hỏi:
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Có phải ngươi chưa nói ta đã bệnh rồi không? A Châu sao có thể mặc kệ sức khỏe của ta!”
Quản gia gấp gáp đáp, nhưng giọng vẫn yếu ớt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tai-sinh-duoi-anh-trang/chuong-2.html.]
“Lão nô không chỉ chuyển y nguyên lời của lão phu nhân, mà khi không thuyết phục được hầu gia, còn nói lão phu nhân đã ngất xỉu, mong ngài nhanh chóng trở về để quyết định.”
“Nhưng hầu gia nói, khi ngài ở trong phủ thì chẳng có chuyện gì, chỉ mới nửa ngày không có ngài ở nhà, lão phu nhân đã bệnh, chẳng lẽ muốn buộc ngài vào thắt lưng của Giang phủ, mọi người mới chịu yên lòng.”
“Hầu gia còn nói, bệnh rồi thì gọi thái y, ngài không biết y thuật, cũng không biết sắc thuốc, tìm ngài về làm gì? Có phải coi ngài là định hải thần châm không!”
“Làm càn!”
Giang mẫu tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
Ta thầm vỗ tay khen ngợi Giang Tự Châu, cách làm này quả không mất đi phong thái thường ngày của hắn ta.
Vì Diệp Cẩn mà ngày thường hắn ta cũng đối xử với ta bằng những lời lẽ sắc bén như vậy, hận không thể moi hai lạng thịt từ tim ta.
Giờ thì những điều đó đã rơi lên đầu mẫu thân hắn ta.
Nhưng điều khiến bà càng tức giận hơn vẫn còn ở phía sau.
Giữa cơn giận dữ của Giang mẫu, quản gia run rẩy quỳ xuống giải thích:
“Lão phu nhân bớt giận, không phải hầu gia bất hiếu, mà do tiểu thư Diệp gia quá bám lấy ngài.”
“Hầu gia thấy chuỗi Phật của lão phu nhân, vốn định mời lão nô ra nói chuyện riêng, nhưng lại bị Diệp tiểu thư gọi lại.”
“Nàng ta mắt rưng rưng, khuôn mặt tái nhợt, nói mình không nên trở thành gánh nặng của hầu gia, càng không nên là cái gai trong mắt phu nhân. Nàng nói chỉ là mấy chục cây ngân châm cắm vào lưng thôi, nàng chịu được. Bảo hầu gia hãy về phủ xin lỗi phu nhân, dỗ phu nhân nguôi giận mới phải.”
“Dù lão nô có hét lên rằng Giang phủ có việc quan trọng, là lão phu nhân sai lão nô đi mời hầu gia, nhưng nàng ta vẫn nắm chặt ống tay áo của hầu gia, khẳng định rằng phu nhân ghen tuông, lão phu nhân thì hùa theo phu nhân diễn trò mới tạo ra màn kịch này.”
“Hầu gia lập tức nổi giận, ném chuỗi Phật của lão phu nhân vào mặt lão nô. Chuỗi Phật lăn ra khắp nơi, lão nô xót xa khi đồ của lão phu nhân bị đối xử tàn tệ như vậy, đang định nhặt từng hạt một thì bị hầu gia đuổi ra ngoài.”
“Hầu gia còn nói, nói...”
“Nói gì!”
Giang mẫu đập bàn trà đến vang trời, quản gia không dám lắp bắp nữa:
“Hầu gia nói lão phu nhân hồ đồ, làm đồng lõa cho kẻ ác, còn tụng kinh gì nữa, đừng làm bẩn mắt của Bồ Tát!”
Ta lại muốn vỗ tay tán thưởng Giang Tự Châu.
Từng lời từng chữ đều là những lời độc địa, ý định ban đầu của hắn ta là ném ta xuống bùn, nhưng chẳng ngờ người mời hắn ta về lại chính là mẫu thân mà hắn ta tôn kính nhất.
Và chuỗi Phật thực sự là món đồ mà bà ngày ngày giữ gìn như báu vật trong tay.
Quả nhiên Giang mẫu vừa tức giận vừa đau đớn, mặt mày tái nhợt, tay ôm n.g.ự.c rồi ngất xỉu.
Bà ta thường nói câu yêu thích nhất là:
“Nếu con có một nửa sự tinh tế và hiểu chuyện của A Cẩn, A Châu đã chẳng ngại trở về nhà.”
Nhưng giờ, sự tinh tế và hiểu chuyện của A Cẩn rơi lên người bà, sao bà lại ngất đi thế này?
Mọi người hốt hoảng cả lên, chỉ có ta là vẻ ngoài lo lắng nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê.
Kiếp trước, mỗi lần ta thua thiệt trước Diệp Cẩn, Giang gia lại mắng ta không giữ được lòng của Giang Tự Châu, nên mới đáng bị thua dưới tay Diệp Cẩn.
Thì ra, so với Diệp Cẩn, Giang mẫu cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chỉ một chiêu đã thành kẻ thua cuộc dưới tay Diệp Cẩn.
Thì ra làm kẻ thua cuộc là cảm giác khó chịu thế này, khiến người mạnh mẽ như Giang mẫu cũng ngã quỵ ngay lập tức.
Xem ra, Giang mẫu yếu ớt chẳng bì được với lớp da dày của ta, e rằng không chịu nổi ba chiêu của Diệp Cẩn đâu.
Nhưng để trừ hậu hoạn, ta đã thêm thuốc thúc đẩy huyết khí vào chén thuốc mà tự tay ta đút cho Giang mẫu.
Bà ta luôn nói sớm muộn gì cũng sẽ bị ta làm tức chec, giờ ta muốn xem thử nếu bị chính nhi tử mình làm tức chec, bà sẽ thế nào.
“A Châu đã về chưa? Mộng Dao đã được cứu chưa?”